Màn đêm buông xuống bao trùm lấy cả kinh thành. Sương mù dày đặc, mù mịt khắp nơi, thật khó có thể nhìn rõ những thứ trước mặt. Trên đường không còn một bóng người, cũng không còn những ánh đèn từ các ngôi nhà, tất cả đều chìm trong giấc ngủ.
Đoàn quân của Phong Duệ tập trung bao vây khắp các con đường, ngõ phố, sẵn sàng chiến đấu trong mọi trường hợp. Ngạn Nhi cũng đứng canh ở một đoạn đường cùng với Lăng Hàn và Ninh Nguyên. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, cắn môi chờ đợi, Lăng Hàn cũng vô cùng tập trung nghe ngóng động tĩnh.
Ngạn Nhi thấy cứ đứng mãi ở một chỗ thế này cũng chẳng có ích gì, có khi trong lúc cả đám còn đang chờ đợi kẻ địch thì chúng đã vào cướp được mấy nhà rồi!
Cô cau mày quay sang gọi Tư Đồ, sau đó hất váy bước đi, nhưng còn chưa kịp đi mấy bước thì đã bị nắm tay kéo lại. Ngạn Nhi quay lại nhìn xuống tay mình, sau đó lại ngước đầu nhìn lên. Lăng Hàn hạ mắt, hất hất cằm:
– Cô định đi đâu?
– Đi bắt cướp! Thiếu quân muốn đi không?
Ngạn Nhi thản nhiên đáp, chớp chớp mắt nhìn Lăng Hàn. Lăng Hàn bất lực thở dài một tiếng, chậm rãi nói từng chữ một:
– Không đến lượt quận chúa, mời cô đứng im ở đây!
Lăng thiếu quân vừa nói vừa giữ chặt lấy cánh tay cô. Ngạn Nhi cố gắng giằng tay ra, cô không thể cứ đứng đây chờ đợi được. Ngạn Nhi phồng má, tỏ ra vô cùng kiên định muốn đi. Lăng Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-chua-yeu-duong/2815865/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.