Đại Viện là khu vực sân lớn trong thành Kinh Hoa, sau khi mở cổng thành, người ta sẽ phải đi qua Đại Viện, tiến thẳng về phía trước sẽ là cửa chắn, đằng sau cửa chắn là Lạc Xuân Điện của Vương Chủ và các tòa viện của quận chúa.
Đại Viên cũng là nơi được trồng rất nhiều cây cối, hoa cỏ, bên cạnh đó còn có rất nhiều các tượng đá lớn và những chiếc đèn lồng khổng lồ được đặt xung quạn để trang trí và tạo ra sự trang trọng của thành Kinh Hoa.
Quận chúa Ninh Phương đi đến trước cổng thành, từng bước đi của nàng đều vô cùng uy nghiêm, dáng vẻ cao quý cùng bộ quân phục trên người khiến cho nàng trở nên xinh đẹp và thu hút hơn bao giờ hết.
Quan tướng quân nhìn thấy Đại quận chúa, lập tức đi đến hành lễ cung kính:
– Đại quận chúa!
Ninh Phương gật đầu một cái, ngước đầu ngắm nhìn Đại Viện. Xem ra tướng quân Quan Minh rất biết cách quản lý và giám sát Đại Viện, quả nhiên là người mà Đại quận chúa tin tưởng và đích thân giao phó.
Đại quận chúa khôi phục ánh nhìn, luồn tay lấy ra tấm Thành Lệnh–một thứ được nạm vàng, bên trên khắc chữ "tập quân". Đây là tấm lệnh vô cùng quan trọng và quyền lực, chỉ cần có Thành Lệnh trong tay là có thể dễ dàng tập hợp hàng trăm, hàng nghìn vạn quân lính. Người được giữ Thành Lệnh ngoài Vương chủ ra thì còn được giao cho duy nhất một vị quân chủ xuất sắc, người đó là Đại quận chúa.
– Mở cổng thành!
– Mở cổng thành!!!!!!!
Đại quận chúa lập tức ra lệnh, Quan tướng quân cúi đầu một cái rồi hô to. Cổng thành khổng lồ dịch chuyển, khung cảnh náo nhiệt của phố phường Phủ Nguyệt hiện ra trước mặt.
Ngạn Nhi đã chuẩn bị xong mọi thứ, có thể bắt đầu buổi phân phát ngay. Hàng chục chiếc bàn được xếp ra trước cổng thành, Tư Đồ và các cung nữ cung nam khác đều tất bật sắp xếp những đồ đạc cần thiết cho gọn gàng, đẹp mắt hơn.
Ngạn Nhi đi đến chỗ Đại quận chúa, nét mặt vô cùng rạng rỡ. Cô ôm lấy tay tỷ tỷ, nhỏ nhẹ nói:
– Đa tạ đại tỷ! Muội đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, tỷ không cần giúp gì nữa đâu, cứ để muội lo!!
Đại quận chúa mỉm cười, nàng khẽ gật đầu:
– Được, vậy ta đi trước đây. Khi nào xong nhớ dọn dẹp, ta sẽ cử vài người đến giúp muội!
– Muội biết rồi, đa tạ tỷ tỷ!
Ngạn Nhi tươi cười nhìn theo bóng lưng Ninh Phương rời đi. Cô vươn vai một cái, xắn gọn tay áo lên rồi nhanh chóng bắt đầu công việc.
...----------------...
_ Đan Hòa Viện _
Tam quận chúa ngồi đọc sách chăm chú trong phòng, bỗng nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài. Nàng ta cau mày, đặt quyển sách xuống rồi bước ra ngoài. Một loạt các cung nhân đang thi nhau chạy ra Đại Viện xem, vừa đi vừa bàn tán chỉ trỏ.
Ninh Nguyên thở dài khó chịu, đưa mắt tìm Hạ Chấn. Hạ Chấn từ bên ngoài chạy vào, dáng vẻ vô cùng vội vã. Y đến gần Nguyên, lập tức thông báo:
– Quận chúa, Nhị quận chúa đáng ghét đó đang tổ chức buổi phân phát thức ăn cho người nghèo ở Đại Viện, ai ai cũng kéo ra đó xem hết rồi!!
– Cái gì??? Hạng người như cô ta mà cũng bày ra mấy cái trò che mắt người đó sao? Đúng là hèn mọn!
Tam quận chúa tức giận đập tường. Nàng ta luôn nghĩ xấu về Nhị quận chúa, mọi nhất cử nhất động của Nhị quận chúa đều được Hạ Chấn báo cáo, làm cho nàng ta ghét càng thêm ghét.
Tam quận chúa cau mày, cắn môi, làm sao nàng ta có thể để yên cho Nhị quận chúa đó thích làm gì thì làm được cơ chứ. Nguyên đưa ngón tay vẫy vẫy, Hạ Chấn nhanh chóng đến gần, nghe nàng ta dặn dò.
...----------------...
– Tư Đồ, chắc là Ngự Thiện Phòng nấu xong cơm rồi đấy, mau cho người bê đến đây!
Ngạn Nhi nói to gọi Tư Đồ, sau đó bắt đầu buộc cao tóc, đeo găng tay, mọi thứ dường như đã sẵn sàng, chỉ cần cơm đến nữa là xong rồi.
Lăng thiếu quân chậm rãi đi đến từ đằng sau, anh đến gần chiếc bàn có đầy những hộp xốp trắng nhỏ, đưa tay cầm lên ngắm nghía. Mấy chiếc hộp này là lần đầu anh nhìn thấy, đúng là một thứ kì lạ!
Ngạn Nhi bất giác quay đầu, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Cô nhăn mặt giằng lấy chiếc hộp xốp từ tay Lăng thiếu quân:
– Thiếu quân đừng nghịch, ở đây chả có chỗ nào bán hộp xốp, ta lại phải đi đặt. Đắt lắm đấy!
Ngạn Nhi thật sự không hiểu, chỉ là hộp xốp thôi mà ở thời đại này lại rất ít, lại còn đắt cực kỳ. Ở thế giới của cô có nhiều hàng tạp hóa bán thứ này, giá lại rất rẻ nên cô cứ nghĩ nơi này cũng thế, ai ngờ.....
Lăng Hàn phủi phủi tay, chẹp miệng một cái rồi cất tiếng với vẻ coi thường:
– Không biết là quận chúa bày mấy thứ này ra với mục đích gì, nhưng ta mong là cô sẽ không tìm cách giở mấy trò vớ vẩn ra nữa! Không có ích gì cho cô đâu!
Lăng Hàn nói xong, lập tức quay người rời đi. Ngạn Nhi nhăn mặt khó hiểu, cái cách châm chọc đó thật khiến người khác khó chịu mà. Ý của thiếu quân là gì? Coi thường Nhị quận chúa cô đến vậy sao? Còn nói cô giở trò nữa chứ!!!!?.....
Ngạn Nhi cúi đầu chớp chớp mắt, cô thở dài não nề, xem ra thật sự chẳng có ai tin tưởng cô!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]