Chương trước
Chương sau
Còn Mạc Chu đi phía sau hai nữ nhân ánh mắt cứ hướng về phía Nguyệt Y. Ban nãy vội vàng bỏ tay nàng ta ra không biết có làm nàng ta buồn không. Cũng tại Mạc Chu tự nhiên phản ứng nhanh quá. Chắc Nguyệt Y nghĩ chàng ta chê bai Nguyệt Y không muốn để người khác nhìn thấy hai người có sự thân mật quá không?

Nghĩ nhiều là như vậy, nhưng cái mà Mạc Chu tiếc nhất là chưa nắm được bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đó được lâu. Giá mà giữ thêm một chút thì sẽ hay hơn. Mạc Chu thở dài một tiếng vụ án tuy là phức tạp nhưng tâm tình của ngài ấy xem ra càng rối hơn, phức tạp hơn nhiều.

Đêm tối đến,

Nguyệt Y cả đêm ngồi may vá trong phòng. Yên cô cô thấy tối rồi mà Nguyệt Y vẫn chưa ngủ liền đi vào phòng xem thế nào.

- Tiểu thư tối rồi sao tiểu thư chưa ngủ?

Nguyệt Y đang ngồi may một con gấu nhỏ bằng vải bông thô. Tay đưa kéo lên cắt chỉ rồi cầm gấu vải xoa nắn định hình lại, vẫn không quên đáp lại lời của Yên cô.

- Ta may lại gấu vải. Con gấu trước ta đã cho tiểu huynh đệ kia rồi.

Yên cô đứng bên cạnh trót tách trà ấm đưa cho Nguyệt Y uống thấm giọng rồi lại nói:

- Tiểu thiếu gia cũng đã mất rồi may gấu vải chỉ là nhìn vật nhớ người, rồi lại tự làm khổ mình. Vật đã cho đi rồi chẳng phải là định mệnh sắp đặt cho chuyện xưa nên buông bỏ rồi hay sao.

Nguyệt Y khẽ cười nàng ta cất nhanh gấu vải vào túi đeo của mình rồi nói:

- Ta muốn giữ chút gì của đứa trẻ này lại. Sau này còn có thể ăn nói với tướng công.

Yên cô cô nghe vậy thì gương mặt có phần lo lắng nói:

- Tiểu thư người đừng mang hy vọng gặp lại cô gia nữa được không? Nô tì sợ lắm, sợ gặp lại cô gia sẽ giết người mất.

Lời của Yên cô làm cho Nguyệt Y nhớ lại cái đêm kinh hoàng ấy. Bóng dáng cao lớn với bàn tay to khỏe giữ chặt lấy nàng ta. Mặc cho nàng ta sợ hãi kêu khóc. Đêm tối tĩnh mịch không nhìn thấy được gì, chỉ thấy ánh sáng trắng của dao nhọn lóe lên sáng rực và nóng rát. Mỗi lần ánh sáng tắt đi là những lần Nguyệt Y cảm nhận được cái bỏng rát của gương mặt mình. Lưỡi dao bén nhọn cứ theo cánh tay rắn chắc ấy kéo thành từng đường dài cắt hết vào mặt của Nguyệt Y.

Đến giờ Nguyệt Y cũng không hiểu là vì sao người đầu ấp tay gối với nàng ta lại hận nàng ta như thế. Căm ghét đến nỗi phải hủy đi gương mặt của nàng ta thì mới hả dạ. Còn nói đời này kiếp này không muốn gặp lại Nguyệt Y. Nếu gặp lại sẽ chính tay giết nàng ta, tuyệt đối không khoan nhượng. Nghĩ đến đó nước mắt của Nguyệt Y lại bất chợt rơi ra. Yên cô cô đứng bên cạnh khỏi nhìn cũng đoán được nàng ta đang nhớ lại chuyện xưa.



Cùng Nguyệt Y trải qua những hỉ nộ ái ố, thăng trầm trong quá khứ Yên cô càng quý mến và trung thành với Nguyệt Y hơn. Không ngờ một chuyến đi lên núi tuyết lại trở thành một đoạn hồi ức vừa bi thương vừa ngọt ngào. Khiến cả con người vốn là một đứa trẻ si khờ như Nguyệt Y lại trở thành một nữ nhân hiểu chuyện ôn nhu như thế. Cũng không biết là họa hay là phúc.

Về phần Lãm Ngọc, chàng ta đi hết mấy Xuân viện trong kinh thành hỏi về phương trượng Vô Không Xuân viện nào cũng lắc đầu, họ chẳng tin người xuất gia sao lại đi đến những nơi này. Chẳng lẽ những gì đệ tử kia khai là lời khai giả hay sao. Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm làm bộ khoái tiếp xúc nhiều tội phạm Lãm Ngọc làm sao không nhìn ra tên đệ tử này đang nói thật hay nói dối.

Trước mặt Lãm Ngọc giờ là một Xuân viện nhỏ, nằm trên một con đường vắng ít người qua lại, nghe nói rượu ở đây cũng không ngon nên thường không đông khách đến. Lãm Ngọc cũng không mang quá nhiều hy vọng. Nhưng đây đã là Xuân viện cuối cùng rồi, hỏi thăm nơi này nữa là có thể quay về phục mệnh.

Bước gần đến Xuân viện Lãm Ngọc nhìn thấy một nữ nhân khá trẻ, trang điểm ăn mặc cũng không quá đậm, nàng ta cầm cây quạt màu trắng, đứng tựa lưng vào cửa lớn vừa quạt vừa thở dài.

Thấy Lãm Ngọc anh tuấn bước tới trước cửa nữ nhân của Xuân viên mừng rỡ chân tiến lại gần. Bước đến thì thấy Lãm Ngọc trong bộ đồ quan môn thì liền thay đổi sắc mặt. Ánh mắt khó chịu giọng chát chúa nói:

- Haizz… Lão nương năm nay thật là xui xẻo hết lão đầu trọc ám giờ đến tên bộ khoái này nữa. Đúng là phải lễ chùa rồi.

Lãm Ngọc nghe nói "lão đầu trọc" liền nhanh chân bước gần đến nữ nhân kia rồi nói:

- Cô nương biết phương trượng Vô Không sao?

Lãm Ngọc hỏi trực tiếp như thế làm nữ nhân kia có phần bất ngờ, nhưng nàng ta rất quỷ quyệt liền lấy quạt ngọc lên che miệng vừa nũng nịu làm giá vừa cười nói:

- Lãm bộ đầu, ngài đến moi tin sao?

Lãm Ngọc nhìn nữ nhân trước mặt rồi nói:

- Sao cô nương biết ta?

Nữ nhân cầm quạt nghe vậy thì đáp lời:

- Ai ở kinh thành này ai mà không biết Lãm bộ đầu của nha môn Kinh môn đỉnh đỉnh đại danh thần võ uy phong chứ. Chỉ có bộ đầu, đại quý nhân nên không thèm ngó nữ nhân thanh lâu như chúng tôi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.