Thức Vương càng không chịu buông bỏ nói:
- Không được… Như vậy thì ngươi càng phải đi theo ta hơn.
- Ngươi… Ngươi phải làm con tin… Để… Để ta và Nhu Nhu có thể rời khỏi đây.
- Nếu… Nếu không hoàng huynh biết được chuyện này sẽ không để yên cho ta và Nhu Nhu…
- Ta… Ta sẽ tìm cách giải độc cho ngươi.
Thức Vương giờ phút này cũng không biết mình đang nói cái gì. Ngài ấy đang lấy oán báo đức nữa rồi sao. Hay là thật sự không thể buông bỏ Nguyệt Y nên mới tìm một cái cớ “khốn nạn” đó để giữ Nguyệt Y lại.
Còn Nguyệt Y hình như hiểu được cái ý “lúng túng” của Thức Vương nên nói tiếp:
- Người yên tâm, Nguyệt Y ngày nào còn ở bên Minh Thượng ngài ấy sẽ không làm khó Vương gia và Nhu phu nhân đâu.
- Chỉ cần người đừng nói gì với Minh Thượng là được, chuyện giữa Nguyệt Y và ngài xem như chưa từng xảy ra.
- Vương gia trước mắt vẫn là phải chú ý đến sự an toàn và sức khỏe của Nhu phu nhân mới là điều quan trọng.
- Trời cũng tối rồi Nguyệt Y phải trở về Ngự Phòng Minh Thượng đang chờ.
Nói rồi Nguyệt Y lại cúi đầu hành lễ bước ngang qua người của Thức Vương rời đi. Bỏ lại một mình Thức Vương ngớ ngẩn người ra, ngài ấy như mất phương hướng, tại sao trên đời này lại có một nữ nhân như thế, một người không có tính toán, thiệt hơn.
Nguyệt Y càng rộng lượng thì lượng tâm Thức Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-pi-sa-that-tinh/2973728/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.