Chương trước
Chương sau
Hoàng hậu Nghinh Ngạc đưa mắt nhìn về phía Tố Dung gật đầu nhẹ một cái, Tố Dung liền hiểu ý hướng người về phía Nguyệt Y rồi nói:

- Nô tì ở hàng dưới cùng, có gương mặt xấu xí đó mau bước lên đây thỉnh an Hoàng hậu.

Nguyệt Y khỏi nhìn cũng biết là Tố Dung nói mình, nàng ta liền đứng lên rụt rè chân từng bước đi, đầu cũng không dám ngẩn lên. Yên cô quỳ cách đó không xa trong lòng cũng bắt đầu lo lắng cho Nguyệt Y sợ là Hoàng hậu sẽ làm khó nàng ta. Nhưng ở đây vẫn còn Cẩn Đề tình hình cũng không quá bi quan.

- Nô tì Nguyệt Y tham kiến Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu ngước mắt nhìn thoáng một cái với dáng vẻ gầy gò, nhợt nhạt của Nguyệt Y thì gương mặt đanh lại quay nhìn sang hướng khác, sợ là nhìn nhiều kẻ xấu xí sẽ ảnh hưởng đến dung mạo của thai nhi nàng ta.

- Ngươi vào cung lâu chưa?

Nguyệt Y khá lúng túng với câu hỏi của Hoàng hậu:



- Dạ… Nô… Nô tì…

Cẩn Đề lúc này đứng đối diện với Tố Dung cô cô liền bước ra cúi người khom lưng nói:

- Bẩm Hoàng hậu nương nương, phu nhân là do Minh Thượng triệu vào cung hầu hạ không thông qua Nội phủ sắp xếp, không phải là nô tì trong Cung thưa nương nương.

Hoàng hậu cảm thấy lạ bởi hai từ Cẩn Đề vừa nói:

- Phu nhân? Nữ nhân xấu xí này được mệnh phong là phu nhân sao? Chuyện này là thế nào? Trong cung có thêm một vị phu nhân mà sao bổn cung không biết?

Cẩn Đề đáp lời:

- Dạ việc này là ý chỉ của Minh Thượng nô tài cũng không rõ. Minh Thương ra lệnh mọi người gọi nàng ta như vậy.

Hoàng hậu bắt đầu thấy khó chịu rồi, nàng ta là chủ Hậu cung vậy mà chuyện trong cung có thêm một vị phu nhân thì bản thân không hề biết, đúng là trò cười mà. Tố Dung cô cô theo hầu chủ liền tỏ ý bênh vực.

- Cẩn công công trước thì không nói, bây giờ Nương nương mang Long thai dọn đến đây không tiện để một người hầu hạ khiếm khuyết như thế sẽ ảnh hưởng đến Long duệ sau này. Nữ nhân này cứ cho xuất Cung thì vẫn hơn.

Cẩn Đề cúi đầu lại đáp:

- Bẩm Nương nương tuyệt đối không được. Phu nhân không thể rời khỏi Ngự Phòng đây là lệnh của Minh Thượng, sợ là có đi thì cấm quân bên ngoài cũng không để phu nhân rời đi. Xin Nương nương nghĩ lại.



Tố Dung thay ý Hoàng hậu tỏ giọng sắc bén hơn:

- Cẩn công công chuyện điều động cung nữ trong Cung trước giờ luôn là Hoàng hậu nương nương ban ân, nay ban thưởng cho rời Cung vẫn là phúc khí tổ tiên để lại, hy vọng Cẩn công công hiểu tâm ý.

Chẳng chờ phản ứng của Cẩn Đề, Tố Dung dứt khoát hơn kêu lớn tiếng cho thái giám hầu hạ bên ngoài nghe lệnh:

- Người đâu, Phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương ban ít bạc cho nàng ta rồi đưa nàng ta xuất cung.

Nói rồi hai người thái giám bên ngoài vội vàng đi vào định kéo Nguyệt Y đi. Cẩn Đề nhanh tay hơn đám thái giám giữ Nguyệt Y lại rồi đứng chắn trước mặt nàng nhìn hai tên thái giám nói:

- To gan… Không được mạo phạm phu nhân.

Hai tên thái giám dù sao cũng chịu lép vế trước vị Tổng quản của chúng nên chỉ biết cúi đầu lùi lại không dám manh động. Hoàng hậu lúc này thấy lão Cẩn Đề có vẻ lấn lướt, sắp không xem nàng ta ra gì. Tố Dung vẫn là người lanh lợi tiếp tục thay chủ nhân hành xử những điều mà một bậc mẫu nghi thiên hạ mang danh hiền đức không thể làm.

- Cẩn công công sao nói mãi mà ông không hiểu lý lẽ vậy? Chẳng lẽ ông muốn chống lại Phụng chỉ của Hoàng hậu nương nương.

Cẩn Đề nghe nói vậy liền quay người lại cúi đầu hành lễ với Hoàng hậu rồi nói:

- Xin Nương nương thứ tội, thật sự chuyện của phu nhân Minh Thượng đã căn dặn rất kỹ, nô tài không dám khi quân kháng chỉ, xin Nương nương minh thứ.

Hoàng hậu lúc này thấy tình thế có phần không tốt cho bản thân liền lên tiếng nói:

- Thôi được rồi, không xuất Cung thì không xuất Cung. Nguyệt Y ngươi hầu hạ ở Ngự Phòng đã lâu quen việc rồi vậy thì đi theo Tố cô cô đi.

Thái độ của Hoàng hậu hiện tại rõ ràng là lùi một bước, bây giờ không đuổi được Nguyệt Y thì cứ giữ bên cạnh, đợi khi nào phạm sai sẽ xử luôn tội chết.

Hoàng hậu đã lên tiếng như vậy thì Cẩn Đề chỉ là phận nô tài làm sao dám ý kiến gì nữa, dù sao một lát nữa Hiên Đế quay về sẽ chủ trì đại cuộc Nguyệt Y nhất định không thiệt thòi.

Đến giữa trưa thì mặt trời đã bắt đầu lên cao, có chút nắng cũng ấm dần đi, làm người ta cũng thấy dễ chịu. Hiên Đế sau buổi thiếc triều thì quay về Ngự Phòng, trọng thần Dương Nam Ngạn tả Thừa tướng của Hiên Đế cũng theo phía sau, cả hai vội vàng vào thư phòng.

Tại thư phòng sáng hôm sau.

Dương Nam Ngạn tuổi đã vào trung niên, dáng vẻ chính trực, gương mặt hiền hòa đứng đối diện Hiên Đế nói:

- Minh thượng sáng nay Doãn Đa Quách dâng sớ lên nói là Nghinh Gia tham nhũng xây cầu làm đường thu thuế như chốn không người. Hống hách chi phối cả thi cử, năm nay ba mươi tiến sĩ, bảng nhãn, thám hoa điều là người của Nghinh gia thế lực ngày càng bành trướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.