Thức vương nhìn thấy Nguyệt Y hai mắt đỏ hoe, gương mặt có phần kinh sợ cố ngăn cản một sự thật đau lòng nhưng ngài ấy hôm nay đã đến đây rồi, tội khi quân còn không sợ thì làm sao sợ một tội tử, nhất định phải nói ra hết quyết đưa Bạch Nguyệt Y rời đi dù phải trả cái giá nào cũng được.
- Cái đêm trên núi Tuyết năm đó nàng ta đã cùng chăn gối với đệ cũng không còn xứng đáng hai chữ hoàng tẩu. Ả là phải đi theo đệ…
Nghe mấy lời này Hiên đế như lùng bùng tai đi, cơn thịnh nộ dâng lên, kéo theo nội tức hừng hừng ở quyền thủ.
- Đủ rồi…
- Đệ đừng ăn nói hàm hồ, đừng ép ta phải ra tay giết đệ…
Sự thật vẫn là sự thật, bây giờ Thất vương cũng nói ra rồi, Nguyệt Y nhơ nhuốc như thế dù không chết thì cũng làm sao đối diện với Hiên đế, cánh tay nàng buông lỏng ra, sự dè chừng khoảng cách với Hiên đế trở lại.
Hiên đế cảm nhận hết mọi sự run rẩy, đau xót của Nguyệt Y liền nắm lấy tay của nàng ta rồi lại ôm chặt vào lòng, muốn chặn đi dòng lệ nghẹn ngào trên đôi mắt của Nguyệt Y.
- Nương tử đừng nghe hắn nói, đêm đó là ta, không phải hắn, ta cùng nàng ân ái xong, nhìn thấy nàng ngủ say ta mới quay đi, không phải hắn.
Nguyệt Y òa khóc nức nở, nàng ấy hiểu Hiên đế cố tình nhận chuyện này để Nguyệt Y nhẹ lòng hơn, đừng gì vậy mà giữ khoảng cách với ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-pi-sa-that-tinh/2973685/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.