Mặc cho vết thương ở tay, lão thái giám vẫn cúi đầu cầu xin. Lão cũng như hoài tâm của Thái hậu cũng là vì Hiên đế mà hy sinh phụng sự, lưỡi kiếm này mà hạ xuống lòng dân dành cho Hiên đế sẽ mất, tứ hải xem thường kẻ đại nghịch, trời bất dung.
Còn Hiên đế thì chẳng quan tâm đến cái gì là thiên đạo, cái gì là lòng dân, mất Bạch Nguyệt Y rồi thì trời đất này chỉ là vô nghĩa thì mấy cái lòng dân ấy có đáng là bao.
Chỉ là lời của thê tử trước khi chết vẫn khiến cho trái tim Hiên đế đau nhói, cả người tê liệt đi.
- Nương tử đến lúc chết vẫn nghĩ cho bà…
Nói rồi kiếm trên tay của Hiên đế thả xui xuống, nhờ vậy mà mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra là cái mạng của Thái hậu đã an toàn rồi, kế cương của bà ta cũng đã có tác dụng.
Với tính của Hiên đế nếu Thái hậu càng cầu xin thì sẽ càng làm mọi chuyện tệ hơn thậm chí là mất mạng, chỉ có cách cứng hơn Hiên đế thì họa may mới còn con đường sống.
Hiên đế quay người đi nhưng vừa quay đi thì cũng là lúc lưỡi kiếm trên tay ngài ấy thoáng qua một lực nhanh như gió, sáng một đường trước mặt Thái hậu.
Rầm…
Tàu Thanh hoảng loạn kêu lên:
- Á…
Cạch…
Thủ cấp của Gia Túc đang đứng kế bên Thái hậu liền rớt từ trên người xuống, thân mất đầu đỗ ập xuống tuyết máu đỏ phun ra thành tia. Gia Túc chết tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-pi-sa-that-tinh/2973669/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.