Hắn lau khóe miệng, bởi vì ngực đau mà hô hấp hơi khó khăn.
"Summer, thật bất ngờ khi cô lại tìm ra nơi ở của tôi.Nói đi, cô đã giở trò gì?"
"Chẳng làm gì cả.Chỉ dán thiết bị định vị lên người anh thôi"
"Chẳng trách.."
Hãn nheo mắt.
Ánh mắt ánh lên tia nguy hiểm, giận dữ của thú săn mồi.
Chẳng trách hẳn vừa về tới nhà là con ả này cũng mò theo sau.
Thì ra là đã lén dán thiết bị định vị lên người hắn.
Điên nhất là, hẳn lại không phát giác ra.
Mẹ kiếp.
Con đàn bà này ngày càng nham hiểm, lắm mưu mô.
"Món nợ giữa chúng ta, hôm nay chấm dứt luôn đi"
Hắn cuối cùng cũng chịu ngả bài.
"Được thôi.Tôi cũng có ý này.Hạ Lâm cẩn thận quan sát hắn.Cô cảm thấy, lời hắn nói không hề đơn giản.
"Vậy, chúc cô may mắn"
Hăn bỗng tung người, bay ra cửa số.
Trước khi đi vẫn không quên ném cho cô nụ cười nguy hiểm.
Đồng thời trong tay vung ra một sợi dây cáp, móc vào lan can, đu người xuống dưới.
Hạ Lâm nhanh, hẳn còn nhanh hơn.
Khi cô đuổi ra tới lan can, hắn đã xuống tới mặt đất.
Nhanh thật! Khi rơi vào tình huống thật sự nguy cấp, con người mới thể hiện được bản lĩnh tiềm ẩn của mình.
"Mợ nó!"
Hạ Lâm tức tối đấm mạnh vào lan can.
Lại để hắn thoát rồi.
Cơ mà...
Câu "chúc cô may mắn" là có ý gì? Tít...tít.. tít...
Chợt đâu đó vang lên những âm thanh ngắt quãng.
Hạ Lâm nhướng mày, dỏng tai lên nghe lại lân nữa.
Nghe một lúc, cô theo hướng phát ra âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126671/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.