Bà thổi nhẹ vài cái, hớp một ngụm nhỏ.
Từng cử chỉ đều rất thanh tao, cao quý.
"Quả nhiên là trà ngon."
Ngân Châu tán thưởng.
Mới đầu không đẳng.
Hậu vị ngọt đậm đà, là loại trà tốt chính hiệu.
"Bác thích là cháu vui rồi"
Hạ Lâm cười lịch thiệp, duy trì trạng thái khách sáo, điềm tĩnh giữa chủ nhà và khách.
Bà không nói, cô sẽ không nói.
Bà đặt tách trà xuống, trầm ngâm vài giây, quyết định đi vào vấn đề: "Có vài lời, bác biết nói ra sẽ rất khó nghe.Nhưng bác không thể không nói.Hy vọng cháu hiểu cho bác."
Sống lưng Hạ Lâm dựng thẳng lên, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi.
Cô gật đầu: "Dạ, có gì thì bác cứ nói.Cháu xin nghe."
Bà nhìn cô, chậm rãi nhả từng chữ: "Cháu buông tay Đình Thiên ởi, hai đứa không hợp nhau đâu"
Sống lưng Hạ lâm cứng ngắc.
Chỉ mới câu đầu tiên mà đã chứa lực sát thương nặng thế này.
Cô còn tưởng bà sẽ vòng vo nói đạo lý một hồi rồi mới vào vấn đề.
Bà nói tiếp: "Cháu là một cô gái rất tốt, không có điểm nào chê được.
Ngay từ lần đầu gặp, bác đã rất thích cháu, bác có thể coi cháu là con gái trong nhà.
Nhưng không thể chấp nhận cháu làm con dâu được.
Dòng họ Dương lớn như nào, cháu sẽ không tưởng tượng ra được đâu.
Đình Thiên là cháu đích tôn của họ Dương.
Tương lai sẽ là người nằm giữ vị trí trưởng tộc, quản lý dòng tộc.
Người vợ nó lấy ngoài tài sắc ra cần có một gia thế xứng tâm thì mới có thể cùng Đình Thiên quán xuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126662/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.