Trước đây Đình Thiên chưa từng biết game là gì, chỉ sau khi quen Hạ Lâm, một cô nhóc nghiện game, anh mới biết trên thế giới này có tồn tại thứ trò chơi hay ho như này.
Nhưng hồi đó do quân vụ dày đặc, anh chả chơi được bao nhiêu lần.
Chủ yếu là sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trở về, mới cùng Hạ Lâm đánh vài ván.
Sau này, khi Hạ Lâm mở công ty, anh mới thật sự trở thành tín đồ game.
Chẳng qua, anh chỉ chơi mỗi game do công ty Thiên Hạ phát hành thôi.
Không biết qua bao lâu, chợt ngoài cửa có tiếng nói của ông quản gia vọng vào: "Bà chủ đã về"
Nội tâm Đình Thiên và Đình Lập Không hẹn cùng âm thầm rơi bộp một tiếng.
Rồi cả hai lại xem như không có chuyện gì bình thản tắt máy tính đi.
Cùng hướng ra cửa, lên tiếng: "Mẹ về rồi"
"Ừ!"
Mẹ Châu bận cởi giày, tiện miệng đáp lại, không có nhìn lên.
Đình Nhân không tắt máy, chỉ tạm thời rời ánh mắt khỏi màn hình, nhìn bà nhanh nhảu hỏi: "Hôm nay mẹ đi dự tiệc về sớm thế?"
"Không có gì vui thì về sớm chứ sao."
Giọng bà không được vui cho lắm, đang tính lướt qua đại sảnh, đi lên lâu.
Chợt phát hiện ra có gì đó không đúng, bà dừng bước.
Bà đánh mắt qua bàn, nhìn thấy Đình Thiên bèn ngạc nhiên hỏi: "Đinh Thiên, con về khi nào thế?"
"Con vừa về lúc tối"
Anh đáp.
"Vậy à?"
Mẹ Châu ra chiều tiếc nuối.
Nếu biết anh về nhà ăn cơm, bà đã chẳng đi dự tiệc rồi.
Đi toàn nghe mấy mụ già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126660/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.