Cô bối rối, mất tự nhiên hẳn.
Đành kiếm cái gì nói để bớt ngượng: "Mặt em có dính gì sao?"
"Dính cái gì, chỗ nào?"
Hạ Lâm tưởng thật, đưa tay lên sờ sờ mặt: "Tim tôi!"
Hạ Lâm...
đờ mờ.
Cô nguýt anh một cái, quay mặt đi, không thèm để ý tới anh.
Đáng ghét, anh lại trêu cô.
Đình Thiên cong môi cười.
Vợ anh thật đáng yêu.
Cũng hơi đáng ghét.
Dám bắt tay với ông nội, âm thầm giấu anh, không nói năng gì.
Ở dưới bàn, anh nắm lấy bàn tay của cô bóp mạnh trừng phạt.
Cơn đau nhè nhẹ truyền tới, Hạ Lâm trừng mắt nhìn anh, rút tay ra.
Nổi cơn gì không biết, khi không lại bóp tay cô.Mà anh nắm chặt quá, cô không rút ra được.
Lại sợ mọi người trong nhà nhìn thấy, cô không dám cử động mạnh.Thành ra để yên chịu trận.
"Sao em không nói cho tôi biết em sẽ đến?" Anh không vui hỏi.
Cô ngây ngô nhìn anh, ghé tai nói nhỏ: "Em tưởng thầy biết rồi."
"Không biết"
Hạ Lâm ngẩn ra.
Hai người không hẹn cùng nhau lặng lẽ nhìn cụ Chính đang điềm nhiên uống trà làm như không có gì.
Cô âm thầm cảm thán.
Ông cụ già rồi mà còn vui tính ghê.
Còn chơi trò tạo bất ngờ cơ.
Tuy ông cụ không nói gì, cả hai đều biết, ông đang âm thầm tạo cơ hội gặp mặt, tạo quan hệ tốt với mọi người trong nhà cho cô.
Đây là một bước đệm quan trọng trong hành trình hoàn mỹ về chung một nhà của cô với Đình Thiên.
Cả hai một lần nữa cũng trao cho ông một ánh mắt biết ơn.
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126646/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.