"Bà chị kia, còn nhỏ Hạ Lâm đâu.Mau gọi cô ta ra đây cho tôi.
Vừa tới quầy lễ tân, Lam Nhi đã đập bàn ra oai, cất giọng kẻ cả.Lễ tân giật mình.
Còn tưởng kẻ nào ngứa đòn vào đây kiếm chuyện, cô toan giơ nanh múa vuốt lên xử trí.
Nhưng vừa nhìn thấy mặt kẻ đến quấy phá, nhận ra đây chính là cô út nhà họ Đình, cô lễ tân lập tức như ốc sên gặp kẻ thù, cuộn người vào trong vỏ, không dám lớn lối: "Thì ra là cô Lam Nhi.Người cô muốn tìm là ai ạ?"
"Tôi tìm Hạ Lâm, chị bị điếc sao.Không nghe thấy hả?"
Giọng nói đanh đá, chua ngoa của Lam Nhi đủ lớn để cả đại sảnh đều nghe thấy.
Giờ này sắp bắt đầu ca chiêu, nhiều nhân viên đi vê mới trở lại công ty, cho nên đại sảnh có rất nhiều người.
Ai ai cũng đồng loạt nhìn về phía này.
Hạ Lâm? Mặt lễ tân như nuốt phải ruồi.
Hình như trong công ty này chỉ có mỗi sếp tổng tên Hạ Lâm thôi.
Chả lẽ là cô ấy đang muốn tìm sếp tổng.
Chưa kịp trả lời, Lam Nhi đã lại quát vào mặt thúc giục.
"Tôi hỏi sao chị không nói gì hả.Trả lời mau.Cô ta đang ở đâu?"
Không dám đắc tội với cô tiểu thư nối tiếng đanh đá này nhưng cô càng không có gan phá quy định của công ty, lễ tân đành phải dỗ Lam Nhi trước: "Cô bình Tĩnh đã, để tôi gọi điện hỏi trước rồi trả lời cô sau nhé"
"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Từ phía thang máy vang lên giọng nói trầm ổn, quyền lực.
Mọi người cùng quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126641/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.