Giống như cô gái nào đó trong quán khi nãy nói, anh ước năm xưa mình có thế xuất hiện vào thời điểm cô bị vứt bỏ ngoài đường.
Như vậy anh đã có thể chăm sóc cô tốt hơn, để tuổi thơ của cô tươi sáng như mặt trời chứ không phải âm u như màn đêm đáng sợ, bị tổn thương tầng tầng lớp lớp bao nhiêu năm như vậy.
Giọng nói của anh và hơi thở mát lạnh đều chạm vào tim Hạ Lâm, rung nhẹ.
Khuôn mặt cô giãn ra, môi nở nụ cười.
Cô đẩy anh ra, khẽ nói: "Thầy xuất hiện rất đúng lúc.Có lẽ thây không biết, sự xuất hiện của thầy trong đời em như một kỳ tích ngập tràn hy vọng vậy.Nếu không có thầy, em cũng không biết mình đã chết ở xó xỉnh nào rồi"
Đình Thiên áp hai tay lên má cô, bốn mắt giao nhau.
Đôi mắt anh đen như đáy đại dương sâu thẳm nhìn cô chứa muôn vàn sự dịu dàng, thâm tình: "Hạ Lâm, chúng ta kết hôn nhé.Tôi sẽ dành cả đời này chăm sóc em, không cho phép ai làm tổn thương em"
Hạ Lâm lại ngẩn người.
Lần này không phải tỏ tình nữa mà là câu hôn luôn rồi sao? Có lẽ do tâm trạng không tốt hay sao đó, cô không thấy bất ngờ hay ngượng ngùng gì lắm.
Mà cô căn bản không muốn tiếp tục trốn tránh nữa: "Hai ngày nữa, em sẽ trả lời thây.Được không?"
Không đạt được câu trả lời vừa ý, Đình Thiên có chút hụt hãng.
Nhưng như vậy vẫn tốt hơn là cô né tránh giống những lần trước.
Anh hôn xuống môi cô một cái, nói: "Được.Tôi sẽ đợi."
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126635/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.