Chương trước
Chương sau
Hạ Lâm xuất viện từ sáng sớm.
Cô vừa về tới nhà, chưa kịp đặt mông xuống ghẽ, đám Minh Tường, Hồng Lạc đã dắt nhau tới gõ cửa.
Hồng Lạc vừa thấy cô đã ôm lấy, bù lu bù loa lên: "Baby à, cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Lúc dậy tớ xem tin tức mới biết cậu gặp chuyện.Ôi! Cậu thật sự dọa chết tớ rồi.Đâu để tớ xem nào"
Cô nàng lật lên lật xuống kiểm tra khắp người Hạ Lâm.
Dù trên tin tức, phóng viên có nói cô chỉ bị thương nhẹ, nhưng Hồng Lạc vẫn không yên tâm.
Thật ra, khi phóng viên đuổi tới tận bệnh viện lấy tin tức tình trạng vết thương của Hạ Lâm, cô đã đề nghị không đăng hình ảnh và giấu danh tính, người không thân quen sẽ không biết đó là cô.
Chỉ có đám Hồng Lạc quá quen với chiếc xe của cô mới nhận ra mà thôi.
Hôm qua sau khi rời khỏi nhà hàng, cả ba người liền trở về nhà ngủ tới tận sáng, nào có biết cô gặp chuyện.
Còn Minh Tường sau đó lại tiếp tục đi uống với chiến hữu của mình, mặt trời vừa lặn là người cũng gục theo, càng không biết trời trăng gì hơn.
Hạ Lâm mỉm cười ấm áp, vỗ vai cô bạn, an ủi: "Tớ không sao, chỉ bị xây xát nhẹ, vẫn khoẻ chán"
Thấy trên người cô thật sự chỉ bằng hai miếng gạc thông thường, Hồng Lạc mới tin, buông Hạ Lâm ra.
"Lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người hỏi là Gia Tôn.
Hạ Lâm kể lại toàn bộ cho cả đám nghe bằng cái giọng không thể nhẹ bằng hơn.
"Mọi chuyện là như vậy đó."
"Vậy cậu có đoán ra là kẻ nào không?"
Hồng Lạc hỏi.
"Tớ không biết" Hạ Lâm trầm ngâm.
Giờ chỉ còn biết chờ kết quả khám nghiệm từ Đình Thiên thôi.
"Cần anh giúp gì không?"
Minh Tường hiếm khi chủ động cho người khác nhờ vả.
"Tạm thời thì không cần đâu.Việc cần làm em đã làm hết rồi"
Hạ Lâm cười bí hiểm.
Đêm qua, cô đã gọi cho Nhật Luân điều tra động thái bên nhà họ Hoàng rồi.
Có phải họ hay không, sẽ sớm có kết quả thôi.
"Anh Tường, anh quên Hạ Lâm chúng ta có một bạn trai là thiếu tướng chống sau lưng sao, chuyện này còn khuya mới đến lượt anh."
Nam Phú trêu.
"Cậu đừng có ăn nói linh tinh.Bà đây không có bạn trai"
Hạ Lâm giật thót.
Muốn chặn miệng Nam Phú lại nhưng không kịp rồi.
Đình Thiên đang ở trong bếp đấy.
Anh mà nghe thấy thì lộ mất.
Cô lo lắng nhìn về phía cửa bếp.
Kết quả vừa phóng ánh mắt đi, đã thu về được hình ảnh Đình Thiên cao lớn, khí khái, đẹp ngất trời.
Cô như bị nghẹn, lấm lét nhìn anh.
Anh đứng đỏ từ bao giờ vậy trời, cô chả nghe thấy tiếng động nào cả.
Anh có nghe thấy lời vừa rồi của cô không? Hy vọng là không.
Làm ơn! Mấy người kia thấy biểu cảm của cô không đúng cùng ngẩng đầu lên nhìn, đồng loạt trổ mắt kinh ngạc.
Một thân hình cao lớn cân đối đang bưng trên tay một mâm nhỏ dựng đồ ăn.
Quan trọng là, người ta đang mang tạp đề.
"Oa! Đẹp trai ghê"
Hồng Lạc thốt lên, hai tay ôm mặt, mắt miệng đều mở to hết cỡ.
Biểu cảm của bệnh mê trai là đây.
Các cụ nói cấm có sai, đàn ông đẹp trai nhất chính là khi vào bếp.
Trước những ánh mắt ngỡ ngàng kia, Đình Thiên vô cùng tự nhiên bước tới, ngồi xuống ghế trống đối diện Hạ Lâm, mặt liệt đặt mâm nhỏ xuống trước mặt cô, giọng lạnh lùng thiếu độ ấm hẳn: "Tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho em rồi.Mau ăn đi trong lúc còn nóng.Tôi phải đến bệnh viện, hôm nay ông nội xuất viện."
Nói rồi anh đứng dậy đi thẳng, không để ý cô thêm cái nào nữa, cũng không có ý chào hỏi đám Minh Tường, cứ như họ là không khí vậy.
Cả đám mắt tròn mặt dẹt nhìn nhau trừ Minh Tường.
Cuối cùng đồng loạt tặng cho Hạ Lâm gian manh và sung sướng khi người gặp họa.
Còn bảo không phải bạn trai cơ.
Giờ thì tự vả mặt rồi nhé cưng.
Phen này xem cưng giải thích với người ta như thế nào.
Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng tưởng như xa cách nghìn trùng kia, Hạ Lâm đau đầu đỡ trán.
Phen này thì tiêu rồi.
Cô lỡ miệng làm tổn thương trái tim của người ta rồi.
Làm sao đây?
"Đều tại cậu hết đấy.Cái đồ miệng quạ"
Cô quắc mắt nhìn Nam Phú, kẻ đầu xỏ chuyện này, lôi đầu anh chàng ra trút giận.
Tại cái miệng thối của cậu ta làm cô bấn loạn mới không kịp suy nghĩ đã nói lung tung.
Khi không bị túm đầu đánh, Nam Phú la oai oái: "Sao lại tại tớ.Tớ có làm gì đâu, đừng đánh nữa, đau quá.Gia Tôn, cứu tớ.Hồng Lạc đừng ngồi nhìn nữa, giúp tớ đi.
Anh Tường...
Anh cầu cứu hết đứa này sang đứa khác mà chẳng có ai mảy may nhích mông, còn vắt chéo chân rung đùi cười như đang xem phim hành động nữa.
Chuyện này giữa bọn họ xảy ra thường xuyên, riết rồi ai cũng chai sạn không còn thương tiếc gì người bị hại nữa.
Dù sao cũng không chết người được.
Minh Tường khoa trương nhất, ngoáy ngoáy lỗ tai, đứng dậy đi pha một tách cà phê, mang ra vừa nhấm nháp vừa xem.
Một ánh nắng lọt qua cửa sổ, nhảy nhót trên mặt bàn tựa như cũng thích thú với màn bạo lực này của Hạ Lâm...
Trong khi đó, Đình Thiên đã điều khiển xe đi xa rồi.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng ẩn chứa tia mất mát, đau buồn.
Lời Hạ Lâm nói khi nãy vẫn luôn văng vẳng trong đầu anh, nhức nhối tận tim.
Hóa ra cho tới lúc này, cô vẫn không có tình cảm với anh, chưa coi anh là bạn trai.
Vậy mà anh cứ tưởng, cô đã đón nhận anh rồi.
Nở nụ cười nhạt nhẽo, anh thấy bản thân mình thật buồn cười.
Cứ đi mong chờ thứ tình cảm không hề có thật.
Xe đã tới bệnh viện, anh đánh tay lái vào cổng, gạt đi suy nghĩ kia, không quan tâm nữa.
Lúc anh lên đến phòng ông Chính, đã thấy mẹ Châu và cả Kiều Giang cũng ở đây.
Theo ý ông nội anh, không được tới nhiều người tránh gây ồn ào cho những bệnh nhân khác, chỉ được hai người tới đón.
Cho nên, chỉ có mẹ Châu và anh đón ông về mà thôi.
Những người khác vẫn đi làm như bình thường.
Trong phòng còn có bác sĩ Đạo đang khám cho cụ lần cuối trước khi xuất viện.
Kiều Giang vừa nhìn thấy anh, vui mừng chạy tới làm như trước đó hai người chưa từng xảy ra chuyện gì: "Đình Thiên! Anh tới rồi"
"Em làm gì ở đây?"
Đình Thiên không mặn không nhạt nhìn cô.
"Hôm nay biết ông nội xuất viện nên em xin nghỉ tới đón ông."
"Cháu có lòng là được rồi, không cần vì ông mà phải xin nghỉ đâu."
Cụ Chính tiếp lời.
"Không sao đâu ông ạ"
Kiều giang mỉm cười: "Công việc ngày nào chả phải làm, nghỉ một ngày cũng không sao."
"Kiều Giang nhà ta thật hiểu chuyện, phải không bố?"
Mẹ Châu đang gấp đồ, mỉm cười hài lòng, nói đỡ cho cô.
Dâu trưởng nhà họ Dương phải hiểu chuyện như thể.
Vậy mà thằng con nhà bà nó cứ làm cái gì không biết, lúc nào cũng lạnh nhạt với con bé.
Khiến bà đây cũng đứng ngôi không yên được.
"Đúng vậy, không hổ là cháu gái lão Thủy, không chỉ thông minh mà còn ngoan ngoãn lễ phép."
Cụ Chính tán thành với con dâu.
Kiều Giang quả thật là một cô gái mà bao nhà mơ ước.
Ông rất quý cô, không có được cô cháu dâu như cô ông cũng thấy tiếc lắm, nhưng ông vẫn tôn trọng quyết định của cháu nội hơn.
Dù sao cô bé kia cũng rất thú vị.
Đình Thiên không quan tâm tới câu chuyện của mẹ và ông nội, cũng lướt luôn qua Kiều Giang, đi tới hỏi bác sĩ: "Sức khoẻ ông không còn đáng ngại chứ chú Đạo?"
"Rất khả quan, không có gì đáng ngại.Chỉ cần chú ý đừng để lão thủ trưởng ở một mình là được"
Ông Đạo đáp.
Ông còn cẩn thận dặn thêm vài điều cần chú ý nữa mới an lòng rời khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.