Bác sĩ Huy trợn mắt, tức giận nói không nên lời.
Trời trời! Trách nhiệm của anh chỉ năm trong phạm vi ở Cục thôi nhé.
Không bao gồm tất cả mọi công dân Việt Nam đâu.
Cậu ta đang lạm dụng sức lao động của anh mà chẳng có một tí tẹo biết ơn nào.
Thật tức chết mà.
Đúng là bên bạn luôn nhẹ hơn bên tình! "Hạ Lâm, em nghĩ gì vụ tai nạn lần này?"
Đình Lập im lặng từ đầu tới giờ, lúc này bắt đầu lên tiếng.
Chỉ một câu nói đã đi thẳng vào vấn đề trọng tâm, kéo mọi người trở lại thái độ nghiêm túc.
Hạ Lâm trâm mặc, ánh mắt lạnh xuống: "Có kẻ đã đụng tay vào thắng xe của em"
Nói tới đây, cô chợt nghĩ ra gì đó, thốt lên: "Phải rồi! Camera ở Lâm Cảnh Viên.
Cho em mượn điện thoại của thầy"
Cô nói xong, không cần biết ba người đàn ông trước mặt có hiểu hay không, chìa tay mượn điện thoại.
Điện thoại, đồ dùng cá nhân của cô đều cháy theo chiếc Ferrari yêu dấu hết rồi.
Đình Thiên không nói lời nào, đưa điện thoại cho cô luôn.
Hạ Lâm ấn một dãy số, là số điện thoại của Vệ Quân.
Số của Con Đỉa kia rất dễ nhớ, cô chỉ cần nhìn qua một lần đã thuộc.
Chuông đổ hai hồi, bên kia cũng bắt máy.
Không để Vệ Quân lên tiếng, cô cướp lời trước: "Vệ Quân.Là tôi, Hạ Lâm đây...Anh vẫn còn ở Lâm Cảnh Viên chứ?"
Không khí trong phòng theo lời nói của cô đột nhiên...giảm mạnh.
"Ừ.Sao vậy?"
Ai đó được cô chủ động gọi.
Tâm trạng tăm tối bỗng vụt sáng.
Hạ Lâm vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126617/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.