Không may cho cô, chưa kịp bước vào thang máy, đã bị tiếng gọi của ai kia giật lại.
Hạ Lâm khựng lại, co quắp khoé miệng, nhắm hai mắt oán thán.
Nội tâm gào thét, xong rồi, xong rồi, chạy không thoát rồi.
Chẳng phải nói hẳn đang ở trong phòng khách chờ sao, sao lại chạy ra đây rồi? Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà.
Khẽ rít một cái, Hạ Lâm quay lại với nụ cười tiêu chuẩn một trăm phần nghìn, vờ ngạc nhiên nhìn Vệ Quân: "Ủa! Vệ Quân, là anh à? Có việc gì mà mới sáng sớm anh đã đến công ty tôi rồi thế?"
Diệu Nhiên đứng bên cạnh, thấy biểu cảm của sếp biến hoá còn nhanh hơn diễn viên, không ngừng cảm phục.
Cô cần phải học hỏi sếp nhiều hơn! Vệ Quân nhìn nụ cười giả tạo của cô, trong lòng tức giận tới run rẩy.
Anh ung dung tiến tới trước mặt cô cùng nụ cười lạnh ngắt: "Tôi tới...đòi nợ"
Hạ Lâm vẫn giả vờ ngây thơ, diễn tiếp: "Nợ? Ai nợ anh? Anh nói đi, tôi ra mặt giúp anh."
Cô Lâm diễn càng sâu, cậu Quân lại càng bị chọc điên.
Cậu quảng hết hình tượng gì đó sang một bên, bắt lấy cổ tay cô, gào lên: "Em còn giả ngốc hả.Em vậy mà lại hùa theo cái tên xấu xa kia, bỏ rơi tôi.Cả đời tôi chưa bị ai chơi xỏ như vậy bao giờ.Hôm nay, em mà không đền bù cho tôi là không xong đâu"
Diệu Nhiên há hốc mồm, không thể tin những gì mình nghe thấy.
Trời ạ, cô vừa nghe được chuyện động trời phải không? Cái gì là "sếp với tên đó"
bỏ rơi cậu Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126599/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.