Dù đang khó chịu, thấy Hạ Lâm cứ ngúc ngoäc đầu tới lui, mặt nhăn nhó than vãn. 
Gia Tôn vẫn không đành lòng mặc kệ. 
Anh vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Nằm đây chờ một lát, tớ đi nấu canh gừng cho" 
Chẳng biết cô có nghe thấy hay không, Gia Tôn vẫn đi ra ngoài, xuống nhà nấu canh gừng. 
Lúc Gia Tôn đi, Hạ Lâm vẫn cựa quậy đầu không ngừng. 
Lúc anh bưng chén canh trở lại, cô nàng đã ngủ say mất tiêu. 
Gia Tôn đặt chén canh xuống bàn, ngồi xuống ghế tựa, nhìn ai đó đang ngủ ngon lành, anh thở hắt bất lực. 
Cái con nhỏ này thật biết hành người khác. 
Ông đây cũng uống rượu đấy nhé, chứ chả tỉnh táo gì đâu... 
Di chứng để lại do Hạ Lâm uống quá nhiều rượu là, sáng hôm sau thức dậy, đầu óc đau nhức quay cuồng, chóng mặt, mắt lờ đờ như người mất hồn. 
Cô đứng dậy bước đi mà mắt chẳng thèm mở nhìn đường, một tay bóp trán, cứ theo thói quen cảm đầu đi về phía phòng tầm thôi. 
Cô đâu biết, thứ cô sắp giáp mặt là một bức tường. 
"Bốp" 
nhẹ một tiếng, Hạ Lâm nghe thấy trán mình đâm phải thứ gì đó, ấm ấm, không đau. 
"Gì thế?" 
Hạ Lâm càu nhàu, khó chịu nở mắt ra. 
Cô nhìn thấy đứng đổi diện là bản mặt đẹp trai của Gia Tôn, cùng với đó là một bàn tay vẫn còn giơ trên không trung để ngang tầm trán cô của anh chàng. 
Hạ Lâm ngẩn ra, cảm thấy không hiểu vấn đề cho lắm. 
Cô chưa kịp mở miệng, đã nghe Gia Tôn nói: "Cậu chán sống rồi hay sao mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126584/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.