Chương trước
Chương sau
Bởi vì hai công ty bị lên án Trần Vĩnh và Thiên Hạ đều im hơi lặng tiếng, không ai lên tiếng giải thích.
Cộng thêm từ lúc có chứng cứ, Hạ Lâm đã hạ lệnh không khống chế các tin bài nữa, nên làn sóng dư luận càng lan tỏa.
Hai công ty Trần Vĩnh bé nhỏ và Thiên Hạ cường thịnh trở thành hai từ khoá được tìm kiếm nhiều nhất.
Các tin tức về ngôi sao nổi tiếng đều bị hai từ khoá này ém xuống.
Thậm chí scandal tai tiếng của cô ca sĩ nối tiếng nọ cũng bị cộng đồng mạng "làm lơ", đẩy bài ra xa tận Bắc Cực.
Trang Fanpage của Trần Vĩnh bị cộng đồng mạng khủng bố đến tê liệt.
Khi bạn càng im lặng, người ta sẽ càng lấn tới, càng chèn ép bạn bằng những lời lẽ xúc phạm cực kỳ khó nghe.
Đến nỗi Hoàng Nhất không dám mở điện thoại luôn.
Trong ba ngày kế tiếp, phóng viên vẫn vây lấy văn phòng Trần Vĩnh trấn cửa dày đặc, không có nổi một kẽ hở nào.
Văn phòng Trần Vĩnh đóng cửa làm việc, nhân viên không ai dám ra ngoài.
Tất cả đều ăn ngủ nghỉ làm việc tại chỗ, ai cũng hoang mang cực độ, không biết văn phòng nay mai sẽ đi về đâu, không khí nặng nề bao trùm cả văn phòng.
Ba ngày nặng nề ì ạch trôi qua, trong không khí cộng đồng mạng đang sôi sùng sục thì bên phía Trần Vĩnh ra một thông báo, sẽ mở cuộc họp báo vào ngày mai.
Những tưởng Trần Vĩnh lên tiếng thì dư luận sẽ bất động chờ diễn biến.
Nhưng không, bọn họ không cần biết lí lẽ là gì, lao vào bài thông báo trên Fanpage của Trần Vĩnh, mảng chửi mỉa mai xối xả.
"Cuối cùng con rùa cũng chịu ngoi lên rồi hả, tưởng trốn được mãi cơ."
"Mở họp báo để xin lỗi Phượng Vân phải không cu con.
Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à.
Ngoan! Nhưng mà chị đếch thương cái loại ăn cắp bố láo đâu nhé.
Lẽ ra chúng mày nên xin lỗi Phượng Vân lâu rồi chứ không phải đợi tới bây giờ đâu"
"Chịu mở cuộc họp báo rồi à.
Biết điều đấy.
Trong cuộc họp báo lo mà xin lỗi cho tốt, không là cái văn phòng bé tí như nhà vệ sinh của mấy người sẽ bị san phẳng đấy.
Mà tui quên, cho dù xin lỗi thì nó cũng bị san phẳng thôi ha ha ha..."
Sáng hôm sau, vừa mới sáu rưỡi, còn chưa tới giờ họp, nơi tổ chức buổi họp báo đã chật ních người, toàn phóng viên và phóng viên.
Đúng bảy giờ, nhóm người của Hoàng Nhất gồm bốn người tiến thẳng vào trong hội trường, xung quanh là hàng trăm ánh đèn flash, máy quay, máy ghi âm đang hoạt động.
Lần đầu đối diện với nhiều phóng viên và đèn flash thế này, Hoàng Nhất khá căng thẳng.
Cuộc họp báo hôm nay còn có phát trực tiếp, hiện tại chưa bắt đầu mà số người theo dõi đã lên con số trăm ngàn.
Sau phần giới thiệu, Hoàng Nhất ra hiệu bắt đầu cuộc phỏng vấn.
Ngồi trước máy tính đang phá: cuộc họp báo, Ngô Cảnh Văn ngả người ra sau ghế, bộ dáng lười biếng rất tuỳ hứng, hẳn cười một cách khinh bỉ: "Để xem mày cứu vãn cái văn phòng rách nát kia bằng cách nào."
Đôi mắt hẹp dài loé lên sự nguy hiểm, không tha thứ cho kẻ đắc tội với mình.
Nghĩ có thể nuốt trôi đồ của người khác dễ vậy sao? Dám ăn cắp ý tưởng nhân vật trong game của Phượng Vân, mày đúng là chán sống rồi.
Lần này cho dù thằng nhóc kia có chịu xin lỗi trước truyền thông thì hẳn cũng sẽ không bỏ qua sẽ dàng vậy đâu.
Cái giá ăn cắp đồ của hẳn, đâu chỉ đơn giản bằng một lời xin lỗi.
Trên màn hình, phóng viên đầu tiên hỏi: "Lâm Hoàng Nhất, cậu có thể nói lí do buổi họp báo hôm nay là gì không?"
Trước đó Trần Vĩnh chỉ cho biết thời gian địa chỉ mở cuộc họp chứ không hề nói lí do là gì.
Cả ba người đi cùng cậu cũng không được biết.
Hoàng Nhất đã lấy lại được bình tĩnh, cậu đứng thẳng lưng, bình tĩnh nhìn phóng viên nọ, khẳng khái trả lời: "Lí do tôi mở cuộc họp báo ngày hôm nay, chính là..."
Cậu dừng lại, nhìn thẳng vào một chiếc máy quay đang phát trực tiếp, dõng dạc nói: "Tôi muốn tố cáo công ty Phượng Văn đã ăn cấp bản thiết kế nhân vật trong game của Trần Vĩnh.
Phượng Vân mới là kẻ đạo nhái ăn cắp.
Chính trợ lý của tổng giám đốc công ty Phượng Vân, ông Nguyễn Đạt đã mua chuộc nhân viên của Trần Vĩnh để lấy thông tin game của chúng tôi"
Hội trường ngơ ngác ba giây, sau đó cùng bật cười.
Ai cũng cho là Hoàng Nhất cùng đường đâm ra quản quéo cản bừa, quay lại đổ tội cho Phượng Vân.
Trơ bẽn, vô sỉ đến thế là cùng.
Ngô Cảnh Văn như vừa nghe được một câu chuyện hài, rung đùi cười ha hả đầy khoái trá.
Thằng nhãi này đang nói nhảm cái gì đấy? Cái gì nà Phượng Vân ăn cắp bản thiết kế của Trần Vĩnh.
Nó bị măng đến điên rồi hả? Chỉ có một người đi cùng nhóm Hoàng Lâm giật thót, chột dạ, đứng ngồi không yên.
Sau trận cười không chút nể nang, một phóng viên khác hỏi tiếp: "Lâm Hoàng Nhất, cậu nói vậy là có ý gì? Sao Phượng Vân có thể đạo nhái sản phẩm của Trần Vĩnh được.
Cậu có bảng chứng gì không?"
Một phóng viên khác nối tiếp: "Đúng thế, cậu nên biết tội danh phỉ báng người khác không nhỏ đâu.
Cậu mau cho chúng tôi xem chứng cứ đi"
Hoàng Nhất đã sớm liệu được phản ứng của mọi người, cậu không hề hấn gì, thản nhiên đáp: "Đương nhiên là...
có!"
Trước bao con mắt chế giễu như đang nhìn một con chuột cố giãy giụa trước khi chết.
Hoàng Nhất bình tĩnh mở máy tính, nói trợ lý của mình vẫn đang ngơ ngác kết nối thiết bị với bộ loa trong hội trường.
Xong đâu đấy, cậu thong thả mở tập tin trên máy tính.
Không lâu sau, một âm thanh trầm khàn phát ra, vang vọng khắp hội trường: "Tôi là Lôi Hữu Lợi, là bạn thân của Hoàng Nhất, cũng là thành viên của văn phòng Trần Vĩnh...
Một hôm trợ lý tổng giám đốc công ty Phượng Vân đến tìm tôi..."
Mọi người, tất cả những ai đang theo dõi cuộc họp báo này đều nghe rõ từng câu từng chữ, không bỏ sót câu nào.
Cơ mà, càng nghe rõ, sắc mặt họ càng không ngừng thay đổi khi nghe từng lời thú tội của cái kẻ gọi là Lôi Hữu Lợi.
Từ khó hiểu chuyển sang cả kinh, choáng váng, chấn động, không thể tin nổi.
Phượng Vân mới là kẻ ăn cäp? Chuyện này thật khó tin.
Đây có phải là chiêu trò do Trần Vĩnh bày ra không? Lúc này lượng người xem đã vượt con số ba trăm ngàn.
Một cơn mưa bình luận trên trang phát trực tiếp nổ tung, cộng đồng mạng thi nhau gõ phím, phản bác lại lời thú tội kia.
"Nói dối, đây chắc chắn là do Trần Vĩnh bịa ra.
Phượng Vân là công ty nào chứ, họ có hẳn một đội kỹ sư thiết kế tài giỏi, sao lại phải đi đạo nhái nhân vật của một văn phòng quèn như Trần Vĩnh chứ"
"Đúng, tôi cũng không tin.
Đây nhất định là một trò bịp bợm"
"Trần Vĩnh mau cút ra khỏi giới Thể thao điện tử đi"
Trong khi cộng đồng mạng đang náo loạn khu bình luận, đám phóng viên còn đang hoài nghi độ chân thực của đoạn ghi âm.
Trên màn hình đen LED đang đen ngòm chợt phát sáng, một clip trò chuyện giữa hai người đàn ông mở ra.
"Đây là thứ ông muốn.
Toàn bộ nội dụng game của Trần Vĩnh đều ở trong này."
"Cậu không giở trò gì đấy chứ?"
"Tôi không ngu như vậy.
"Tốt.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Trong thẻ này có mười tỉ, mật khẩu là từ năm đến mười"
"Tôi đã giúp các ông lấy được bản Demo rồi vậy các ông cũng phải hứa, không được tố Trần Vĩnh ăn cắp"
"Chỉ cần bạn của cậu, Lâm Hoàng Nhất gì đó không làm ra điều gì dại dột, chúng tôi hứa sẽ không gây bất lợi cho Trần Vĩnh"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.