Cả năm gặp được có ba lần vào ngày sinh nhật của ông cụ và hai vợ chồng bà.
Nhiều lúc mẹ Châu nghĩ, nếu không có ngày sinh nhật, chắc chắn thăng nhóc này khỏi về luôn quá.
Mẹ Châu nghĩ mà thấy tức, thấy tủi muốn chết.
Đình Thiên làm sao lại không hiểu thấu tâm tư của mẹ Châu.
Anh cũng biết rõ tội không về thăm nhà của mình, không hề cãi lại, một câu nhận tội luôn: "Xin lỗi mẹ, con bận"
Mẹ Châu còn muốn răn dạy con trai, lại bị bố Phàm lên tiếng giảng hoà trước: "Được rồi.
Không phải con nó đã về rồi sao, em đừng làm khó nó nữa.
Đã về đông đủ rồi thì ăn cơm thôi"
Bố Phàm đã phát lệnh, có ai dám không nghe.
Cả nhà cùng đứng dậy, đi về phía phòng ăn.
Dương Đình Nhân đi tới khoác vai anh cả, thích chí nói tiếp chuyện đang nói dở ban nãy.
"Anh.
Anh có biết hôm nay mami gặp chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
Đình Lập chỉ chờ có thế, vanh vách thuật lại câu chuyện của mẹ Châu, cả phần mẹ yêu nhìn trúng người ta, muốn bắt về làm vợ cho Đình Lập cũng kể cho bằng hết.
Đình Thiên nghe mà chẳng có nổi một biểu cảm khác lạ nào, vẫn trầm ổn như cũ, cho tới khi Đình Nhân hỏi: "Anh có biết nữ hiệp giúp mẹ kia là ai không?"
"Là ai?"
"Hạ Lâm, tổng giám đốc công ty game điện tử Thiên Hạ"
Bàn tay cầm đũa của Đình Thiên thoáng khựng lại.
Trong lòng anh như có gì đó va phải, giật mình.
Ánh mắt anh hơi chuyển động rồi nhanh chóng coi như không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126562/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.