Hạ Lâm bóp trán, cố gắng điều chỉnh lại cơn bốc hoả có nguy cơ tăng lên xong, cô hạ giọng nói: "ÐĐem vứt đi, lân sau nếu là hoa hắn đưa tới thì không cần nói với tôi, cứ vứt hết"
Muốn thử thách sự nhẫn nại của cô à? Ok.Vậy cô sẽ chơi cùng hắn.
Nếu hắn đã muốn đốt tiền thì cô chẳng có lí do gì ngại ngần mà không giúp cả.
Hôm sau là cuối tuần, cô giúp việc nhà Hạ Lâm xin nghỉ mấy ngày ở nhà chăm con bị bệnh.
Không có người dọn dẹp nhà cửa, Hạ Lâm đành tự thân vận động.
Cô dành nguyên buổi sáng chủ nhật lau dọn nhà một phen.
Còn thầy Thiên hàng xóm ấy à, chả biết lại bận việc gì rồi, từ tối qua đã không thấy về đây.
Anh chỉ nhắn cho cô một tin: "Tôi bận.Trong ba ngày tới sẽ không về, không cần gọi cho tôi đâu, chỉ cần nhớ tôi là được."
Sau tin ấy, điện thoại anh không liên lạc được luôn.
Hạ Lâm sớm đã quen với chuyện này, anh tắt máy hẳn có việc quan trọng.
Mà công việc của anh toàn là tin cơ mật, người ngoài như cô, không được phép biết.
Cô hiểu rõ điều đó, chưa từng hỏi quá sâu về công việc của anh.
Dù sao, chuyện anh chịu nói cho cô biết công việc cụ thể anh đang làm là đã quá tin tưởng cô rồi.
Không phải ai cũng được biết chuyện này đâu.
Chỉ là không gặp anh, cô thấy nhớ.Hì hụi cả buổi, Hạ Lâm cũng làm xong việc nhà.
Cô mặc đồ bảo hộ lao động, hoá thân thành cô lao công, cầm cuốc tính ra sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126559/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.