Là ảo giác phải không? Sao thầy lại xuất hiện ở đây được.Nhưng cho dù là ảo giác thì cô cũng tình nguyện trầm luân.Cô không chịu được nữa rồi.
"Em...khó...chịu lắm..."
Giọng cô khàn đặc, đứt quãng nhưng lại mang theo sự quyến rũ mời gọi.Nói xong, hai tay cô đã đưa lên sờ soạng ngực anh.
Giờ đây, lí trí của Hạ Lâm đã bị dục vọng căn nuốt hoàn toàn.
Cái ôm của Đình Thiên chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, cơ thể vốn rã rời lúc này lại như cây dây leo bám chặt lên người anh, hơi thở dốc nặng nề, cổ họng vô thức phát ra những tiếng rên nhạy cảm.
Thứ thuốc này thật đáng sợ, nó có thể biến một cô gái đơn thuần thành một yêu tỉnh sa đọa.
Đình Thiên bị phản ứng của Hạ Lâm làm cho giật mình, mày nhíu chặt lại, dùng hai tay kéo cô xuống, giữ chặt không cho nhúc nhích.
Anh quát: "Ngồi im! Nói tôi nghe, em bị bỏ thuốc?"
Nhìn những phản ứng này của Hạ Lâm, Đình Thiên có thể xác định cô bị trúng thuốc kích tình.
Cô gái nhỏ bị khống chế, cựa quậy sao cũng không thắng nổi sự kìm kẹp kia cảm thấy rất bất mãn, cứ như nhìn thấy món đồ mình thích nhất lại không được phép động vào vậy.
Khuôn mặt đỏ ứng do tác dụng của thuốc phồng lên, ấm ức đáp: "Ừm.Thứ thuốc kia khó chịu lắm thầy ơi...em chết mất.."
Đôi mắt tròn của cô mơ màng ngập nước, giọng mềm mại, ái muội quyến rũ lại đáng thương.
Đình Thiên thấy vậy sắc mặt lại càng lạnh xuống.
"Là kẻ nào?"
Anh âm trầm hỏi.
Hạ Lâm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuong-hoang-lac-dan/1126536/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.