Không nhớ rõ cụ thể lànhư thế nào thoát khỏi thăng thiên, khi Tiêu Duyệt tỉnh lại, phát hiện đã sớm ởnhà trọ Duyệt Lai, hơn nữa Mạc Phỉ an vị ở bên cạnh, đang nắm vải ướt thay hắnlau mồ hôi.
Tiêu Duyệt dám tin chắc, chuyện cùng Phan Đạt giao phong thật sự tồn tại, tuyệtđối không đơn giản chỉ là cơn ác mộng. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết kia,cảm giác không có khả năng bảo vệ tốt đồng bạn chợt ngưng tụ trái tim, hắn cắnrăng một cái liền hung hăng quay mặt đi.
Mạc Phỉ cười than: “Bọn Vương Bá không việc gì, ta cũng sẽ không để cho bọn họcó chuyện.”
“Bọn họ bây giờ đang ở đâu!” Hắn cũng không để ý, gầm nhẹ nổi giận với chỉnhbản thân mình.
Mạc Phỉ sửng sốt một chút, nàng chưa bao giờ do dự cũng chần chờ hồi lâu: “Đềuở cách vách, ta đã tìm người chiếu cố bọn họ trước rồi.”
“Vẫn còn chưa tỉnh?”
“Không có giải dược, làm sao sẽ tỉnh?” Mạc Phỉ nói xong, mới phát hiện nói thếrất là không ổn, từ trước đến giờ nàng nhanh mồm nhanh miệng, cư nhiên bắt đầunghĩ như thế nào chữa lại, “Có chính ắt có ngược, vậy có độc dược khẳng định cógiải dược. Hơn nữa Phan Đạt đó cũng không phải tự xưng có thể giết người xonglại cứu sao?”
Đáng tiếc cố gắng của nàng, một chút hiệu quả với Tiêu Duyệt xem ra cũng khôngcó. Cảm xúc suy sụp khiến cho hắn xuống dốc không phanh, muốn kéo trở lại tựa hồkhó như so với lên trời.
Mặc dù vậy, hắn kỳ thực không hy vọng tâm tình của mình ảnh hưởng đến Mạc Phỉ,ngượng ngùng miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phuc-hac-gap-phai-bien-thai/1616975/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.