Chương trước
Chương sau
Lý Mộ Tư không biết mình rốt cuộc có thể trở về hay không, cũng không biết mình có nên trở về hay không, dù sao, cô bây giờ đã không phải một mình rồi, trong bụng của cô còn thêm một đứa, khiến cô lo lắng là, cô thậm chí không cách nào bảo đảm cái đứa trong bụng sinh ra có hình dạng con người hay không.
Tưởng tượng một chút, dù cô thật sự đi về, cô làm sao đối mặt với ánh mắt quỷ dị của các bác sĩ đỡ đẻ cho cô? Má nó! Coi như cô vô sỉ nói mình giao hợp với thú, người ta cũng phải tin tưởng hai chủng loại khác nhau này có thể sinh con mới được!
Lý Mộ Tư luống cuống vò rối mái tóc đen đã dài quá vai của mình, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nhiều như vậy. Dù sao, vô luận như thế nào, cô phải xuống dưới đầm nước xem một chút, nếu không, có lẽ cả đời cô cũng không cách nào bỏ đi sự cố chấp này.
Vì vậy, cô bắt đầu chuẩn bị để mình lặn xuống nước, nhưng lúc cô dùng sự giảo hoạt của nhân loại để quanh co lòng vòng hỏi thăm Bảo La luôn nở nụ cười sáng sủa ngượng ngùng đến mức khiến cô tự ti mặc cảm về tình huống của đầm Hắc Thủy, thì đấu chí bồng bột của cô nháy mắt bị chèn ép —— chỗ sâu nhất ở đầm Hắc Thủy Đàm cư nhiên hơn bảy trăm mét!
Thần ơi, sức nước cỡ này, dù là cô hay bất cứ loài người nào cũng không thể thừa nhận được!
Lý Mộ Tư héo. Cô không hề nghi ngờ bản năng của động vật đối với việc đo lường độ sâu của nước.
Đừng nói là tay không lặn xuống nước, cho dù mặc vào đồ lặn tân tiến nhất, cũng nhiều lắm là có thể lặn xuống 200-300 mét thôi! Mà kỷ lục lặn tay không của Lý Mộ Tư là 98m, đây đã là một độ sâu làm cho người ta sợ rồi. Mà càng làm cô lo âu là, hiện tại cô không có cách nào lấy được dù là một bình nhỏ dịch áp dưỡng. Nhưng, lúc lặn xuống nước, một khi tới độ sâu nhất định, dưới áp bức nước có thể làm vỡ thận, thì việc tiêu hao dưỡng khí cũng nhiều hơn trên đất liền gấp mấy lần.
Điều này, cho dù không phải người biết lặn, chỉ cần là người từng đi qua cao nguyên thì đều có thể cảm nhận được. Tỷ như người lần đầu đến Tây Tạng du lịch, cũng sẽ bị cảnh cáo tuyệt đối không được vận động dữ dội, thậm chí không thể hút thuốc, nếu không, tiếp theo sẽ bởi vì thiếu dưỡng mà đột tử.
Lý Mộ Tư rõ ràng cảm thấy, trong khoảng thời gian mình xuyên đến thế giới người thú này, tố chất thân thể đã đề cao mạnh, nhưng cô còn chưa tự đại đến mức cô có thể xuống tới độ sâu đó mà không cần bình dưỡng khí. Phải biết, lặn xuống nước là việc rất nguy hiểm, dựa theo mức độ cực hạn của cơ thể, mỗi khi xuống sâu một mét thì sự biến hóa của áp lực sẽ nhân lên gấp bội, rất nhiều người vì theo đuổi cực hạn, nên ép buộc mình lặn sâu thêm một mét, nhưng dù không bị áp lực đè hỏng nội tạng, thì cũng có khả năng bởi vì thiếu dưỡng mà chết trong khoảnh khắc gần sắp nổi lên, dù cho mắt thường có thể thấy mặt nước và ánh mặt trời ở trước mắt thì cũng thế.
Cho nên, nếu quả thật nếu muốn khiêu chiến cực hạn của mình, thì trước khi xuống nước, mỗi một lúc sử dụng dưỡng khí, khiến cơ thể chịu đựng cực hạn, đều phải nắm bắt không sai chút nào mới được. Lý Mộ Tư biết tố chất thân thể của mình có bước tiến dài, cho nên, hiện tại cô cần hiểu rõ mình tiến bộ đến trình độ nào trước.
Lý Mộ Tư bắt đầu mỗi ngày đều đến đầm Hắc Thủy tắm, sau đó ôm cái bụng đã hơi to ra của cô lặn xuống nước, mỗi lúc này, Ma Da đều ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Lý Mộ Tư: ". . . . . ."
Trực giác của loài thú đáng chết! Trước mắt cô vẫn chỉ muốn rèn luyện rèn luyện mà thôi.
Lạc Nhĩ giống nằm ngửa ở trên mặt nước như một con báo biển, cái bụng tròn vo hướng lên trời, lộ ra nụ cười xấu xa với cô, sau đó vung tay lên chào Phí Lặc mới vừa săn thú trở về.
Quả nhiên, cái tên vĩnh viễn có bộ mặt đàng hoàng kia lập tức cởi váy da thú ra, hoàn toàn không chú ý vết máu dính đầy người, phịch một tiếng nhảy vào đầm nước, vẫy tay nhanh chóng bơi về phía Lạc Nhĩ, sau lưng hắn là một làn sóng nước dài màu trắng liên miên bất tận.
Lý Mộ Tư thảm không nỡ nhìn che mặt lại, sau đó bị Ma Da không biết từ lúc nào dựa tới, ôm eo lui về phía sau, tránh ra chút cô mới không bị bọt nước mà Phí Lạc tạo ra đánh cho choáng váng đầu.
Sau đó, rất nhanh, từng làn sóng kèm theo tiếng rên rỉ phập phồng truyền khắp bốn phía, các người thú xung quanh, có vài người đứng trên bờ xem say sưa ngon lành, có vài người thì bỉ ổi lặn xuống nước, ý đồ từ dưới nước đến gần hai người kích tình quấn quanh, xoa xoa tay, xem có cơ hội chiếm chút tiện lợi hay không.
Lý Mộ Tư che mặt, sau đó bị Ma Da đen mặt kéo xa hơn —— làm một người thú có tham muốn giữ lấy cực mạnh, hắn tuyệt không muốn cho Lý Mộ Tư tới gần mấy tên không có khí tiết, không có hạn cuối này!
Cánh tay Lạc Nhĩ quấn trên người Phí Lặc như con rắn, sức nổi của nước khiến cơ thể càng ngày càng nặng nề của hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Tiểu tử trong bụng trước khi sinh ra đều cần cha làm mồi, lực lượng và gien của cha sẽ thông qua phương thức như thế không ngừng được thai nhi hấp thu.
Lý Mộ Tư suy đoán, nói không chừng, thời gian thai kỳ của người thú giống đức quá ngắn, cho nên gien sinh trưởng không quá tốt, không thể không ỷ lại cách này để thường dung hợp và hấp thu gien. Nếu không, chẳng lẽ bảo cô giải thích hành động XXOO lúc có mang là do đói khát sao?
Quá. . . . . . Quá nặng miệng!
Khóe mắt Lý Mộ Tư không nhịn được nhảy loạn một hồi.
Lạc Nhĩ gọi X vĩnh viễn sẽ không khắc chế chút nào, âm thanh dịu dàng uyển chuyển cao thấp còn hơi khàn khàn khiến người nghe như Lý Mộ Tư nổi da gà khắp nơi, chớ nói chi là đám người thú kia.
Vì chăm sóc bụng của Lạc Nhĩ, nên Phí Lặc tiến vào từ sau lưng, ra vào mãnh liệt khiến sóng nước sóng sau cao hơn sóng trước, đánh vào bên bờ, phát ra âm thanh bộp bộp, mấy người thú lén lén lút lút đến gần từ đáy nước gấp đến độ xoay quanh, bị mùi dẫn tràn ngập ra trong nước dụ dỗ càng đến càng gần.
Phí Lặc lập tức phát hiện loại hành động vi phạm này, phát ra tiếng gầm thét tức giận, mấy tên người thú nhìn nhau, phần lớn bắt đầu lui ra, nhưng vẫn có một hai người, điều khiển XX dữ tợn cao vút hướng về phía Phí Lặc phát ra âm thanh rít gào để đáp lễ.
Mùa mưa đã kết thúc, bụng Lạc Nhĩ cũng đã dần dần lớn đến cực điểm, chỉ cần Lạc Nhĩ sinh con xuống, thì tất cả giống đực trong bộ lạc đều có quyền lợi theo đuổi Lạc Nhĩ lần nữa, nội tâm các người thú đang rục rịch đã sớm bị động tác mạnh mẽ của Lạc Nhĩ và Phí Lặc kích thích xao động lên, nếu như không phải do Phí Lặc và Lạc Nhĩ áp sát nhau quá gần, mấy người thú chưa chắc sẽ không xông lên khiêu chiến Phí Lặc, điều này làm cho Phí Lặc nóng nảy, giận ôm lấy Lạc Nhĩ, mắt đỏ bừng, động tác ra vào lại càng lúc càng nhanh, làm tiếng kêu của Lạc Nhĩ trong nháy mắt bén nhọn lên, cái cổ nâng lên căng thành đường thẳng, phát ra âm thanh cao vút.
Theo âm thanh bén nhọn của hắn lao ra cổ họng, một dòng chất lõng trắng cũng từ XX đứng thẳng của hắn thổi ra ngoài, phun vào trong đầm nước, mấy tên người thú đã sớm vòng quanh ở chung quanh lập tức bị mùi vị này kích thích bèn đánh tới, không chậm trễ chút nào nuốt xuống những chất lỏng trắng chưa kịp phát tán.
Phí Lặc phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng, lại chỉ có thể tiếp tục điên cuồng đụng.
Lý Mộ Tư lạch cạch ngậm miệng lại giống như ăn phải con ruồi —— hạn cuối của cô lần nữa bị đánh trúng lảo đảo.
Sợ bị những dã thú động tình này đồng loạt xông lên làm quần thể, Lý Mộ Tư dùng tư thế bơi chó không dễ dàng phát ra âm thanh nhất bơi đến bờ thật nhanh, rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Bảo La ngồi ở bên cạnh đầm nước thấy bộ dáng xun xoe chạy của cô, nhịn cười không được, nhưng nhìn đến người theo sát phía sau, Bảo La lại hơi không vui.
Tư Nạp Khắc bên cạnh hiển nhiên cũng nhìn thấy tất cả, nắm quyền, lắc cái đuôi của hắn thề vang dội: "Nhất định có một ngày tôi sẽ đánh bại tên Ma Da, đoạt lại Mộ Tư!" Nói xong còn ngạo mạn liếc Bảo La một cái, biểu đạt sự khinh thường của mình.
Bảo La lại chỉ cười cười.
Bên kia, Lý Mộ Tư mới vừa vọt vào cửa đã bị Ma Da ném tới trên giường —— Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt, nhưng mà, bảo một người đàn ông có dục vọng mãnh việt lại là người thú cấm dục thì hiển nhiên là không thể nào, huống chi còn là lúc hắn bị kích thích.
Thỏa mãn đi Lý Mộ Tư, cô rốt cuộc đã dạy dỗ được con dã thú quen thói "Lấy trời làm chăn lấy đất làm giường", bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể XXOO thành nửa người văn minh không có làm chuyện đồi phong bại tục ở nơi công cộng, cô có thể tự hào rồi!
Lý Mộ Tư an ủi mình như vậy, sau đó ôm cái bụng đã qua ba tháng của cô không ngừng cường điệu "Nhẹ một chút! Nhẹ một chút!" trong rên rỉ ưm ưm ư ư, nhưng trận "Vận động dữ dội" mồ hôi đầm đìa này đều sẽ kết thúc lúc cô giận dữ: "A a a a! Má nó. . . . Khốn kiếp! Của anh dài quá, sắp đâm chọt bụng của em rồi ! Không phải đã bảo anh đừng có thọt dô hết sao? Anh không nhớ được sao? Không nhớ được sao? Đâm nữa thì con trai của anh sẽ bị anh đâm chết ở trong bụng chúng chị em gái!"
Trong ánh nhìn soi mói của đôi tròng mắt đen thiêu đốt lửa giận hừng hực của Lý Mộ Tư, Ma Da nhìn cô một hồi lâu, rốt cuộc bình tình từ từ rút ra cái đó bị Lý Mộ Tư phê bình là "Quá dài quá lớn" vô số lần của hắn, sau đó nhìn chằm chằm lối vào xinh xắn, thận trọng cắm vào phân nửa —— đây thật là một loại kỹ thuật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.