Thứ gọi là Dực Tộc, thật ra thì chính là người thú có cánh, cũng chính là. . . người chim.
A a, quả nhiên chỉ cần nghĩ như vậy, thì tiếng kêu to bén nhọn, nanh vuốt sắc bén đều là mây trôi thôi!
Lý Mộ Tư lập tức dũng cảm.
Hoắc Khắc là tiểu tử đẹp trai của Dực Tộc, hắn có một bộ lông vũ màu lửa đỏ, khi mở cánh ra xẹt qua bầu trời, tựa như một đường lửa rất nhanh, lẳng lơ lại hoành tráng. Nhưng! Những thứ này cũng không thể làm mất bản chất thanh niên lớn tuổi của hắn, nếu như mùa mưa này hắn còn chưa thể hóa hình, hắn sẽ phải chủ động rời đi sào huyệt ở núi Ba Sa Khắc.
Oh, không, vậy quá tàn khốc, huyệt động do hắn lén rút rất nhiều lông của đồng bạn mới trang trí được, hắn không bỏ được. . . . . .
Tiểu tử Hoắc Khắc đẹp trai —— dĩ nhiên, hiện tại xưng hắn là chim lớm đẹp trai thì thỏa đáng hơn —— phát ra tiếng kêu to khổ sở giữa không trung, vì vậy, lập tức, hắn liền bị các người thú bộ lạc Mộ Sắc phát hiện, thiếu chút nữa bị quần đấu, hên là bọn người thú này phần lớn không có cánh chỉ có thể nhìn hoặc dùng tiếng gầm thét ý bảo "Tên kia có giỏi liền xuống! Xuống!".
Hoắc Khắc dĩ nhiên sẽ không ngu mà xuống, hắn. . . . hắn không thể hóa hình nên hắn cũng không có dũng khí, cho nên. . . . Ha ha ha, hắn mới không để ý việc bị mắng! Nghiêng đầu ~
Có lẽ là nhờ cái phúc người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phu-nu-xuyen-den-the-gioi-thu-nam/1402060/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.