Chương trước
Chương sau
Lý Mộ Tư nhắm mắt lại giả chết ở trên giường, thỉnh thoảng hí mắt rình coi, những mái tóc đầy màu sắc kia ánh vào mắt làm cô càng thêm kiên định giả làm đà điểu.
Mễ Hiết Nhĩ có gương mặt trẻ con, ánh mắt màu hổ phách đang tỏa sáng, đang khoa trương ôm mặt lớn tiếng hỏi Lạc Nhĩ: "Thật thật? Thật thật thật? Mộ Tư khiến gần một nửa thiếu niên trong bộ lạc thành niên à? Quá lợi hại! Lần đầu tiên em nghe nói đó!"
—— rơi lệ. . . . Lợi hại cái gì, quá. . . . Quá nặng miệng! Cơ không nghe gì cả! Không nghe! Cụp tai ing
Lạc Nhĩ kiêu ngạo hất cằm lên, tựa như người chảy đầy "dịch" là hắn: "Đó là đương nhiên!" Thuận tay vỗ lên tấm lưng cao lớn của em trai, che miệng cười không ngừng, "Ma Da nhà anh cũng là nhờ Mộ Tư mới được thành niên, anh làm sao có thể không rõ ràng! Phải không, Ma Da? Anh đã thấy được em. . . . Há há. . . ." mặt Lạc Nhĩ lộ ra nụ cười xấu xa "Em hiểu! Hiểu rồi đó!", rồi tiến tới đụng đụng bả vai Ma Da.
Thân thể khôi ngô của Ma Da không nhúc nhích, nhưng tròng mắt màu vàng sáng của hắn lại liếc qua, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng phủi phủi bả vai không hề dính bụi bậm rồi tiếp tục ngồi ở bên giường chơi tóc ngắn của Lý Mộ Tư.
Lạc Nhĩ ngẩn ngơ, đỉnh đầu toát ra một luồng khói dầy đặc: "Wey wey Wey! Tiểu quỷ thúi như em có thái độ gì! A a à? Vì sao em trai của tôi không hề đáng yêu thế này! Trưởng thành rồi vẫn có tính khí xấu? Anh đánh em! Thật sự đánh em!" Lạc Nhĩ bị thái độ của hắn làm nghẹn, không ngừng giơ chân huơ quyền nhảy lên nhảy xuống gào khóc kêu loạn.
Phí Lặc bên cạnh chỉ sợ lại bị Lạc Nhĩ kéo ra bức hắn đánh một trận với Ma Da, vội vàng xoay đầu đi tùy tiện nhìn nơi nào đó, vuốt đầu cười há há ngây ngô.
—— Gương mặt Lý Mộ Tư ửng hồng, níu chăn da thú lại, nhanh chóng nhắm chặt đôi mắt vừa hí ra một đường nhỏ: ngượng ngùng cái . . . . Cái gì, cô. . . . Cô đâu có đâu! Nhớ tới lúc bị một dã thú liếm chỗ đó, cô đâu có đâu! ! Nghĩ đến nước dịch lần đầu tiên đã mất rồi, cô đâu có đâu! Không có! ! !
Cũng ngay lúc đó, đôi tai hơi nhọn giấu trong mái tóc bạch kim của Ma Da hơi run lên, bắt được tiếng va chạm rất nhỏ phát ra dưới chăn da thú, nhất thời hí mắt nhìn về phía Lý Mộ Tư đang nằm, sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nhướng đuôi lông mày —— Lý Mộ Tư nhắm chặt hai mắt không biết chút nào.
Tát Tư sớm đã quen đời sống, lại lớn tuổi hơn những người khác một chút, nên dĩ nhiên lo lắng sức khỏe của Mộ Tư đầu tiên: "Tại sao Mộ Tư còn chưa tỉnh? Có vấn đề gì không?"
"Không biết. . . . ?" Lạc Nhĩ chần chờ, "Hya là khiến nhiều thiếu niên trưởng thành trong một lần nên tiêu hao quá nhiều thể lực?"
Tư Nạp Khắc ngó dáo dác rình coi ở cửa ra vào lập tức lắc đầu lớn tiếng trả lời: "Không có không có! Tư Nạp Khắc rất nhẹ nhàng! Không có tổn thương Mộ Tư!"
Lạc Nhĩ: ". . . . . ." Cam chịu quay đầu lại, thấy Tư Nạp Khắc bởi vì hình thú mà có vẻ hơi mảnh khảnh, lại vì vừa mới trưởng thành mà thỉnh thoảng phải uốn éo eo, nhất thời không thích ứng nên nhắm chặt mắt, quả quyết mà nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía Mễ Hiết Nhĩ, quan sát một hồi, sau đó hỏi, "Lần đầu tiên em tiết dịch thì có mấy thiếu niên trưởng thành?"
Mặt Mễ Hiết Nhĩ đỏ lên, liếc thấy trong nhà gỗ còn có nhiều giống đực khác, vì vậy thật lâu mới ngại ngùng vươn ra hai đầu ngón tay.
Tin rằng cảnh tượng đàn thú tiến hóa hùng vĩ lúc Lý Mộ Tư tiết dịch lần đầu, cho dù là Mễ Hiết Nhĩ có tính trẻ con cũng khó không biết xấu hổ, vì vậy bên ngoài mạnh bên trong yếu ưỡn ngực một cái chống nạnh hỏi Lạc Nhĩ: "Em. . . . Em đã rất nỗ lực! Lạc Nhĩ anh biết rõ còn hỏi em, anh thì sao?"
Lạc Nhĩ nghe vậy liền ho khan một hồi, tầm mắt chạy loạn khắp nơi, Mễ Hiết Nhĩ cũng không bỏ qua cho hắn, đôi mắt trừng thật to. Lạc Nhĩ chỉ có thể phẫn hận nguýt nhìn Phí Lặc đang cười khúc khích hòng cho qua, cắn răng nghiến lợi nói: "Một!"
Mễ Hiết Nhĩ lập tức hài lòng, gật gù hả hê: "Ai nha, thì ra em không phải yếu nhất! Thật sự là quá tốt!"
Lạc Nhĩ bị nghẹn, sau đó phẫn hận hỏi Tát Tư đã phát hiện không tốt nên bắt đầu rút lui ra cửa: "Tát Tư anh thì sao?"
Tát Tư đã lui được một nửa cười gằn một tiếng, nói lảng ra chuyện khác: "À. . . . Da thú ít ngày trước Ân Lợi Nhĩ đưa đến anh còn chưa xử lý, hiện tại rãnh rỗi, anh đi về trước đây."
Mễ Hiết Nhĩ và Lạc Nhĩ liếc nhau một cái, đồng thời nhào tới, một trái một phải giữ lấy Tát Tư, cùng nhau lắc đầu cười xấu xa: "Không được! Chúng em đều nói, Tát Tư cũng không được chạy!"
Tát Tư liếc nhẹ hai cái, rồi quay đầu lại, quả nhiên thấy Ân Lợi Nhĩ vĩnh viễn ở cách đó không xa như hình với bóng.
Tiếp thu được ánh mắt cầu cứu của Tát Tư, Ân Lợi Nhĩ chần chờ một lát rồi sải bước đi vào, đáng tiếc Mễ Hiết Nhĩ và Lạc Nhĩ mới không để ý tới hắn đâu —— cũng không tin hắn dám tùy tiện tổn thương giống cái!
Lạc Nhĩ thẹn quá thành giận thậm chí hung hãn nâng một chân lên thật cao, đặt lên lồng ngực rộng rãi của Ân Lợi Nhĩ, ngăn hắn lại, trong miệng vẫn còn oa oa kêu to: "Phí Lặc giỏi! Anh để em bị người ta khi dễ sao?"
Mễ Hiết Nhĩ cũng giúp sức, giương nanh múa vuốt gọi: "Ân Lợi Nhĩ anh dám! Anh dám khi dễ chúng tôi à!"
Dù là Ân Lợi Nhĩ từ trước đến giờ trầm mặc ít nói đến mức người ta phải sợ cũng trợn tròn mắt, cũng không có cách gì với hai người này.
Tát Tư thở dài một tiếng, thỏa hiệp cười khổ: "Được rồi, hai người, chính là Ân Lợi Nhĩ và Mễ Già Lặc. Đó là chuyện xảy ra khi anh đi lầm vào rừng rậm Mộ Sắc, khi đó anh đã gặp được hai anh em Mễ Già Lặc. Vốn cho rằng sẽ bị dã thú ăn mất, không ngờ lại là hai con thú nhân chưa trưởng thành."
Lạc Nhĩ sờ cằm cười xấu xa: "Ai nha ai nha, nhưng cuối cùng vẫn bị ‘ ăn hết ’ mà! Hở, Mễ Hiết Nhĩ?"
Mễ Hiết Nhĩ vội vàng gật đầu, gương mặt trẻ con cũng có thể cười đến hết sức bỉ ổi.
Tát Tư không có hăng hái cười khan, đẩy tay của hai tên vô lại ra: "Được rồi, anh thật sự phải về, có gì cần anh giúp thì nhất định phải tới nói anh biết. Mộ Tư tỉnh lại cũng nhớ cho anh biết."
Lạc Nhĩ phát hiện không đúng, nhất thời ngượng ngùng: "Tát Tư. . . . Anh. . . . ?"
Tát Tư lắc đầu một cái.
Lạc Nhĩ và Mễ Hiết Nhĩ liếc nhau một cái, đồng thời cúi đầu: "Thật xin lỗi Tát Tư, chúng em không cố ý."
Lạc Nhĩ còn khuyên hắn: "Một mình anh cũng đâu cần sống khổ cực thế chứ Tát Tư, Mễ Già Lạc là vì bộ lạc mới. . . . Tất cả mọi người sẽ chăm sóc anh, tại sao anh nhất định phải sống một mình?"
Tát Tư cười, tóc dài màu bạc được buộc lỏng sau lưng, ánh nắng sáng sớm chiếu vào làm phát ra màu sắc sáng bóng: "Bởi vì anh không cảm thấy giống cái nhất định cần giống đực chăm sóc! Đúng vậy, thật sự chúng ta không mạnh mẽ bằng giống đực, nhưng cũng không phải tay trói gà không chặt! Em xem, giống anh bây giờ, dù thật sự sống hơi khổ, nhưng hái trái cây thảo dược, cũng hoàn toàn có thể sống được. Huống chi còn có bộ lạc chăm sóc mà? Không cần lo lắng cho anh."
Mễ Hiết Nhĩ khó hiểu nhìn lén Ân Lợi Nhĩ một cái, phát hiện sắc mặt của Ân Lợi Nhĩ khó coi cực kỳ, vì vậy ngập ngừng: "Nhưng sống một mình, không phải quá cô đơn sao? Hơn nữa Ân Lợi Nhĩ. . . ."
Tát Tư dùng một ánh mắt ngăn trở lời kế tiếp của hắn.
Lý Mộ Tư len lén hé mở mắt ra nhìn, trong lòng âm thầm ủng hộ Tát Tư, hơn nữa còn sinh ra rất nhiều đấu chí —— quả nhiên! Đại nhân Sephiroth vĩnh viễn là thần tượng cô thần tượng nhất! Mắt lấp lánh!
So với đại nhân Sephiroth, cô còn thoải mái hơn nhiều! Nắm quyền!
Được rồi! Về sau, cô phải tỉnh lại! Khiến cô dũng cảm chạy như bay về phía trời chiều!
Nhân. . . . Nhân thú cái gì, dầu gì còn có bề ngoài giống người! Sợ cái gì mà sợ!
Trong nháy mắt Lý Mộ Tư sục sôi rồi !
Đang sôi trào, chợt chân bị người nào đó bắt được, ánh lửa vừa nhô lên của Lý Mộ Tư lập tức tắt sạch sẻ.
Cảm thấy bàn tay kia ôm trọn cả bàn chân của cô trong lòng bàn tay, siết chặt sờ sờ, vuốt vuốt. Phát hiện phản ứng của cô không phải rất mãnh liệt, bàn tay đang vuốt vuốt kia liền sờ vào giữa lòng bàn chân cô, khi Lý Mộ Tư đang run sợ trong lòng, một đầu ngón tay đưa ra ngoài, nhẹ nhàng sờ sờ.
"Ha ha ha ——" Lý Mộ Tư trời sanh sợ nhột nháy mắt bắn lên.
Bẹp ——
Hai môi kề nhau.
Lý Mộ Tư cứng đờ, mở to mắt nhìn đôi tròng mắt vàng sáng gần trong gang tấc.
Người cả phòng cùng nhau quay đầu lại nhìn sang.
Tư Nạp Khắc nháy mắt rơi lệ: "Ma Da mi mi mi. . . . Sao mi có thể! ! !"
Lạc Nhĩ thì hưng phấn đến mức len lén nắm quyền, thầm khen: làm rất khá!
Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt, cứng ngắc chậm rãi ngửa đầu ra sau.
Mắt thấy sắp tách khỏi Ma Da, nào ngờ, Ma Da lại chợt duỗi lưỡi liếm một cái.
Lý Mộ Tư nhất thời che miệng trợn to hai mắt —— gào khóc gào khóc! Tại sao có thể! Con chó thúi khốn khiếp! Cô nếm được đầu lưỡi của hắn rồi!
Tư Nạp Khắc lắc mông vọt vào, mắt đỏ thắm lã chã chực khóc, kêu thê thê thảm thảm cực kỳ bi thương: "Ô ô, Mộ Tư ——! Tư Nạp Khắc sẽ bảo vệ em!"
Cả người Lý Mộ Tư run lên, mặt kinh hãi rụt về phía sau: mặc dù vị này vì là loài rắn nên hơi mảnh khảnh, nhưng mà, dầu gì cũng là một người đàn ông cao hơn hai thước! Hiệu quả này. . . . Hoàn toàn có thể sánh với Lạc Nhĩ!
Thật làm làm cho người ta. . . . . . Không • lạnh • mà • run!
Oh, Thiên Lôi ơi!
Cô cảm thấy, so với chạy như bay về phía trời chiều, cô nên thay đổi "tam quan" (cách nhìn về thế giới, cách nhìn về cuộc đời, cách nhìn về giá trị) của cô thì hơn —— ôi cái thế giới không có giới hạn này! Giơ ngón giữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.