Bất kể Lục Lộ có đồng ý với cách thăm dò của Lý Đông Tú hay không, rốt cuộc thì Ngũ Dương cũng không thích hợp với cô, bởi vì cô không phải loại phụ nữ sẽ níu kéo đàn ông. Có lẽ cách làm này tương đối thụ động, con người ai cũng có những mong muốn ích kỷ, khi có điều kiện thì ai cũng muốn nhiều thứ hơn nữa. Ngũ Dương không hề giấu giếm cô để cùng Tiếu Thiến Nhi qua lại, cho dù điều đó có tốt nhưng đó không phải là điều cô có thể chấp nhận được. Tất nhiên, Ngũ Dương không đủ tư cách không có nghĩa là Mạnh Phàm sẽ đủ tư cách. Lục Lộ biết người này trước khi kết hôn có rất nhiều tai tiếng, hầu như tất cả phụ nữ trong độ tuổi thanh xuân trong thành phố đều có quan hệ với anh ta. Cô không hoàn toàn đồng ý với việc lão phu nhân chọn người như vậy, mặc dù lúc này cô đang có tình cảm với anh, nhưng cô không nghĩ rằng Mạnh Phàm có thể đáp ứng được những tiêu chuẩn cao của lão phu nhân nhà cô. “Vậy thì khi nào mẹ chọn Mạnh thiếu? Con không nghĩ anh ta đáp ứng được những tiêu chuẩn mà mẹ chọn.” Lục Lộ không thể kìm lòng được mà hỏi. Hôm nay hiếm khi bà có lòng thương xót khi giải thích câu đố của cô. Hơn nữ cha cô đang vui vẻ ngồi bên cạnh, nếu thật sự không hiểu mẹ nói gì thì còn có thể nhờ người phiên dịch. Lý Đông Tú cầm tách trà lên, thổi nhẹ, chậm rãi uống một ngụm, nói: “Lựa chọn quá phiền phức, cho nên mới tìm cậu ta.” Mẹ nó! Tính chuyện tình cảm cho con gái cũng mệt mà. Bà thiết kế người do cô chọn, sau đó lười chọn quá, chọn ngẫu nhiên một người giàu và đẹp nhất, nếu không phải là Mạnh Phàm và khuôn mặt đụng đến dao kéo không có máu mủ, hôm nay Lục Lộ sẽ đến gặp Lý Đông Tú, không phải để bàn về vấn đề của Ngũ Dương mà là để có một cuộc đàm phán về việc ly hôn. Cũng may có Lục Kiến Minh ở bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt không đúng, liền nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ bé của Lục Lộ, nói: “Lời của mẹ con thật ngắn gọn, có thể hiểu thì hiểu, không hiểu cũng phải hiểu. Thật ra, bà ấy đã phát hiện ra sau khi con và Ngũ Dương chia tay, đã lâu không tìm bạn trai, có chút băn khoăn nên đã chọn Mạnh Phàm. Kết hôn với cậu ta, tuy rằng người này có tiếng xấu, cũng sẽ không ép buộc phụ nữ, kiểu gì mẹ con cũng phải làm bài kiểm tra cho cậu. Chính là cậu ta không thích ai, không sao cả, chúng ta không có tình yêu, ít nhất chúng ta cũng có sự nghiệp, dù sao Mạnh thị cũng là một công ty lớn, Không phải sao, sau khi hợp lực với Lục gia, nhất định sẽ tiến bộ lên một trình độ cao hơn.” Lục Lộ sững sờ, cằm suýt nữa rớt xuống, không khỏi có chút khó chịu. Một cuộc liên hôn với Lý Đông Tú có thể có nhiều lợi ích như vậy, đầu óc của mẹ cô có bao nhiêu đường vòng, khúc cua đây? Hèn gì cô chưa từng thắng Lý Đông Tú từ khi còn nhỏ, làm sao mà cô có thể thắng được trong tình huống này? Cchắc chắn là khoảng cách giữa LV1 và BOSS cuối cùng. Lục Lộ nói rằng không có khoảng cách giữa cô và Lý Đông Tú, vì khoảng cách đó đã có ngay từ đầu! Nhưng lần này cô phải phản quân, cho nên không thể để lão phu nhân đoán ra được. Sau khi nghe Lục Kiến Minh giải thích, Lục Lộ từ từ nhấc chân lên, dựa vào lưng ghế với vẻ mặt khó đoán: “Mọi người đã từng nghĩ đến tình huống khác chưa?” “Con không thể vui vẻ ‘thượng’ Mạnh Phàm? “ “Lạch cạch!” Chén trà trong tay Lý Đông Tú dừng lại một lúc, tuy trà không bị đổ nhưng đây là lần đầu tiên Lục Lộ thấy mẹ mình mất bình tĩnh kể từ khi cô ra khỏi bụng mẹ. Có người tâm trạng đang rất vui vẻ tiếp tục nhàn nhạt nói:”Lẽ ra mẹ nên điều tra mối quan hệ vợ chồng của chúng con. Mấy ngày trước chúng con đã hẹn hò, xem phim, ăn tối và đi chơi công viên. Mẹ có thấy rằng mối quan hệ của chúng con phát triển nhảy vọt không? “ Sau đó, cô không định nghe những gì Lý Đông Tú nói, vì vậy cô đứng dậy và nói:”Đến lúc con phải đi rồi. Rốt cuộc, ngày nay rất khó để tìm được một người chồng đẹp trai và giàu có, gần đây anh ta bị bỏ bê. Mặc dù Mạnh Phàm hơi kiêu ngạo cũng có tai tiếng nhưng từ khi kết hôn, liền đụng chạm những người phụ nữ khác, kể cả lúc Tiếu Thiến Nhi kéo anh ta vào khách sạn, coi như anh ta đủ tiêu chuẩn. Vậy đi, con và anh ta mỗi người một nẻo, không ai can thiệp ai liền vui vẻ đi.” Sau đó cũng không đợi Lý Đông Tú nói gì, cô trực tiếp chạy. Dù sao đi nữa, nhất định bà sẽ tìm ra được sự thật, không biết biệt thự nhỏ của cô có bao nhiêu camera ẩn đâu. Lục Lộ nhận thấy việc Lý Đông Tú thử nghiệm đàn ông phụ thuộc phần lớn vào tình cảm của cô. Nếu cô không có tình cảm với Mạnh Phàm, dù anh có là chồng của cô, Lý Đông Tú cũng không quan tâm. Nhưng hiện tại lời nói của cô đã đánh vào lòng người, nếu lão phu nhân không tiếp tục, bà sẽ không phải là Lý Đông Tú. Lục Lộ nói rằng cô không chịu trách nhiệm về những gì xảy ra tiếp theo, nếu Mạnh Phàm có thể vượt qua bài kiểm tra của bà, thì cô và anh ta nên sống tốt với nhau cả đời. Hơn nữa, những màn biểu diễn gần đây của Mạnh Phàm cho thấy anh đang theo đuổi mình, không thể để anh theo đuổi dễ dàng, anh cũng nên đau đầu chút đi, đây là bổn phận của một người con rể. Về phần sẽ làm gì nếu Mạnh Phàm trượt bài kiểm tra, Lục Lộ thực sự không nghĩ tới! Rốt cuộc là tin tưởng quá mức vào Mạnh đại ngốc hay lòng tự luyến quá mức, hay liệu cô có thực sự không quan tâm đến Mạnh Phàm hay không, chỉ mình Lục Lộ biết. Trước khi đi ra ngoài đã bị Lục Kiến Minh bắt lại, lúc này chủ tịch Lục chỉ là vật đỡ giữa vợ và con gái. Ông vỗ nhẹ lên đầu Lục Lộ, nhẹ giọng nói: “Mẹ con thật sự không thích uống trà.” Lục Lộ sững sờ, không biết Lục Kiến Minh năm mươi tuổi hay mười lăm tuổi vậy, chạy trước mặt cô chỉ để nói một điều như vậy? Đương nhiên, lời nói của chủ tịch đều là châu ngọc, Lục Kiến Minh bình tĩnh cười nói đầy ẩn ý: “Bà ấy thích cà phê, nhưng bà ấy uống trà mỗi khi lo lắng. Lần đầu tiên gặp ba bà ấy cũng uống trà.” Lục Lộ nhìn hoài niệm và sự ngọt ngào trong mắt cha, lặng lẽ quay người lại, từ trong ga ra điều khiển xe, lẳng lặng rời đi. Không phải cô không cho Lục Kiến Minh ra mặt, mà là tin này quá sốc khiến cô không thể chấp nhận. Kể từ khi cô có trí nhớ, Lý Đông Tú chưa bao giờ uống thứ gì khác ngoài trà trước mặt cô, có lẽ nào bà sẽ căng thẳng khi giáo dục con gái mình? Lục Lộ thực sự không thể liên tưởng từ này với Lý Đông Tú luôn thờ ơ. Cô chưa bao giờ thấy bà lo lắng khiến Lục Lộ luôn nghĩ rằng bà ấy diễn quá sâu, phải chăng nguyên nhân thực sự là do bà ấy quá căng thẳng và không biết phải nói gì? Cô Lục nào đó cuối cùng cũng chạm vào đầu mình và cảm thấy rằng đôi khi sự thật nên được che giấu sau lớp mặt nạ, ít nhất nó sẽ không khiến người ta phải vỡ mộng. Tất nhiên, không cần biết Lý Đông Tú có căng thẳng hay không, chỉ số IQ và khí chất khó tả của bà ấy quả thực là sự thật, trong trường hợp này, bà ấy có lo lắng hay không cũng không quan trọng. Sau khi suy nghĩ, Lục Lộ quyết định bỏ qua bí mật gây sốc này, thà rằng nó được giữ trong bóng tối, chứ không thể bảo bà ấy ngừng giả vờ trước mặt mình như biết bà ấy đang căng thẳng. Đôi khi giả ngốc cũng là một loại hiếu thuận. ——————————————————————————————- Lục Lộ trực tiếp lái xe trở về công ty nhỏ của mình, tuy rằng thuê một công ty nhỏ rộng mấy chục mét vuông trong tòa nhà thương mại, nhưng đó là công sức của chính cô, với những công ty đó, cô có thể được thăng cấp thành mười tân binh kinh doanh hàng đầu, vì vậy phải luôn chú ý đến tình hình của công ty. Tất nhiên, Lục Lộ sẽ không bao giờ thừa nhận rằng cô thực sự không muốn đến gặp Mạnh Phàm bây giờ, sợ rằng không cẩn thận kích động báo tin cho anh, ấy sẽ đánh mất ý định ban đầu về bài kiểm tra của Lý Đông Tú. Gần đây, chính là công ty họ Lục điều hành tại hai nơi, tạm thời tách ra khỏi Mạnh Phàm, chỉ một khoảng thời gian mới có thể thể hiện lòng chân thành của một người, sự kiên định của một người đàn ông kiên trinh càng thêm quý giá. Khi đến công ty, cô bị một vị bác sĩ mặc áo khoác, quần bò vá và áo đen chặn lại, anh ta ném chiếc mũ cứng vào tay Lục Lộ rồi lôi thẳng cô lên một chiếc mô tô sắp ‘tuyệt chủng’ gần đây, ống xả thời trang phát ra tiếng ồn khó chịu phi nước đại đi hết, chỉ còn lại một hàng hơi khiến người ta hoài niệm. Đối với Lục Lộ, dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, Mục Dĩ Phương cũng không bao giờ qua loa. Lục Lộ ngồi trên xe máy có chút bối rối, người này làm quái gì mà dám điên cuồng như vậy, giả dạng nam nhi vừa nguy hiểm vừa cướp của người ngoài đường, ngay cả cô không bị sợ dọa sợ cũng rất mất mặt. Bây giờ ngay cả những thanh niên mười lăm, mười sáu tuổi còn đang tức giận cũng không dám làm cho mình trông như lạc hậu và quê mùa như thế này. Điều đáng kinh ngạc nhất là Mục Dĩ Phương thực sự coi đường phố là đường phố của thời đại cũ, hoàn toàn phớt lờ luật lệ giao thông, tuýt còi hết đèn đỏ này đến đèn đỏ khác, tạt đầu hàng xe cảnh sát liên tục la hét phía sau anh. Kỹ năng lái xe của Mục Dĩ Phương rất tốt, anh có thể khéo léo tránh nguy hiểm trong trường hợp chạy quá tốc độ. Nhưng bây giờ an toàn là đáng quý, nhưng cái giá của thể diện còn cao hơn, Lục Lộ hạ mũ bảo hiểm xuống một chút, vì sợ cô bị nhìn thấy ngồi trên ghế sau của chiếc mô tô đang chém gió, phả khói nồng nặc này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]