Cười nhìn người khác vui vẻ thành đôi, nhưng trong lòng lại tràn ngập cô đơn. Hiên Viên Triệt một thân một mình bước chậm không có mục đích gì trên ngã tư đường, đột nhiên bên tai có tiếng gió nhẹ xen lẫn tiếng đàn du dương, Hiên Viên Triệt nghiêng tai lắng nghe, cao sơn lưu thủy[1], phát triển mạnh mẽ! Hắn thăm dò tìm kiếm nguồn gốc tiếng đàn. Lúc này, bên hồ cách đó không xa có một đình nghỉ mát, tiếng đàn từ chỗ xa xa truyền đến. Hiên Viên Triệt chậm rãi tới gần, dừng chân ở đình nghỉ mát, giai nhân nhẹ nhàng tĩnh tọa bên cạnh đàn tranh, bàn tay trắng nõn khéo léo vẽ ra tiếng đàn dễ nghe. Khi thì như u lan trong cốc, tĩnh mật không tiếng động, khi thì như nước suối trong núi, róc rách vang dội. Cô gái mặc áo trắng bồng bềnh, búi tóc đơn giản, tóc đen tùy ý rơi trên đàn, phiêu lãng theo gió, giai nhân cúi đầu đánh đàn, chuyên chú vô cùng! Không bị phong cảnh bên cạnh ràng buộc chút nào, tiểu nha hoàn lẳng lặng mỉm cười đứng ở một bên, mặc dù không hiểu âm thanh, lại nghe mê mẫn. Tiếng đàn ngừng, giai nhân ngẩng lên, Hiên Viên Triệt từ trong tiếng đàn du dương hồi hồn lại, không kìm hãm được nhướng chân mày. Vỗ tay ủng hộ! Nữ nhân hoảng hốt, giống như không biết có người ở một bên nghe lén, nữ nhân tức giận cau mày, đuôi lông mày hiện lên nụ cười nhàn nhạt, một cái nhăn mày một nụ cười đều phong tình vạn chủng. Hiên Viên Triệt không keo kiệt tán dương: "Thứ cho tại hạ đường đột làm phiền tiểu thư, nhưng tiếng đàn của tiểu thư thật sự rất lôi cuốn, tại hạ nhất thời quên dịch bước!" Nữ tử tiến lên một bước, khom người cười nói: "Công tử khen nhầm! Tiểu nữ tử thẹn không dám nhận!" "Đảm đương nổi, đảm đương nổi!" Hiên Viên Triệt khó được vui vẻ, nhiều lời khen chọc cho nữ tử đỏ bừng cả mặt! Nữ tử len lén liếc Hiên Viên Triệt một cái, sau đó phịch quỳ xuống mặt đất, thanh âm hoang mang sợ hãi của nữ tử run rẩy: "Thần nữ tham kiến hoàng thượng, thần nữ không biết hoàng thượng đại giá quang lâm, mạo phạm hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội!" Giai nhân luống cuống như thế, Hiên Viên Triệt không vui cau mày, hắn lần đầu tiên cảm thấy thân phận hoàng thượng cao quý này khiến cho hắn rất khổ! Hiên Viên Triệt trầm giọng nói: "Xin tiểu thư đứng lên! Chỉ là không biết tiểu thư làm sao xác định trẫm là hoàng thượng?" Hiên Viên Triệt khó được có hứng thú chơi đùa, sau Dao nhi, lần đầu tiên có nữ tử nâng lên hứng thú của hắn! Nữ tử sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ được vua một nước dễ nói chuyện như thế, nữ tử đứng dậy, nhìn chăm chú vào Hiên Viên Triệt, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: "Trong thiên hạ, trừ hoàng thượng không ai dám mặc y phục có thêu rồng!" Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn long bào trên người, lập tức cười to, không che giấu thưởng thức đối với cô gái chút nào: "Ý nghĩ tỉ mỉ, thật là một giai nhân yểu điệu tinh tế!" Nữ tử xấu hổ cúi đầu, Hiên Viên Triệt buông lời: "Sắc trời không còn sớm, tiểu thư sớm đi trở về! Sau này còn gặp lại!", đợi cô gái ngẩng đầu lên thì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhẹ nhàng của hắn! Nữ tử ngơ ngác nhìn, cho đến khi tiểu nha hoàn nhạo báng, nàng mới phục hồi tinh thần lại, nha hoàn che miệng cười trộm, trêu ghẹo nói: "Tiểu thư chẳng lẽ có tình yêu đầu tiên rồi hả?" Cô gái cau mày cáu giận: "Nha đầu chết tiệt này nói bậy, cẩn thận vả nát miệng ngươi!", sau đó làm bộ ngẩng đầu lên vỗ nhè nhẹ trên người của nha hoàn! Tiểu nha đầu cười nói: "Tiểu thư thẹn quá thành giận rồi, ha ha.... " Chủ tớ hai người vừa đùa giỡn, vừa trở về phủ, nha hoàn không có vẻ nha hoàn, tình cảm hai người thật thâm hậu! Nữ tử này là nữ nhi của Binh Bộ Thị Lang —— Quân Duyệt. Mười sáu tuổi, khuynh thành tuyệt sắc, nhưng tâm cao khí ngạo, tính cách lạnh nhạt! Nam nhi bình thường nhìn không vào mắt, cố tình Thị Lang thương yêu nữ nhi, vì vậy coi như người cầu hôn đạp phá bậc cửa, chỉ cần nữ nhi lắc đầu, Thị Lang đều đẩy xuống. Chỉ không biết cô gái ưu tú như vậy xứng với anh hùng gì! Ban đêm, Hiên Viên Triệt cư nhiên trằn trọc trở mình, trong đầu bị Quân Duyệt lấp đầy, lúc này trong đầu óc hắn trồi lên một cái ý niệm quái dị, vì vậy ngày hôm sau có một đạo thánh chỉ phủ xuống Quân phủ. Nữ nhi của Quân đại nhân —— Quân Duyệt hiền lương thục đức, phong làm Hoàng quý phi, hiệu: Duyệt. Bởi vì hậu cung vô chủ, vì vậy Hoàng quý phi tạm quản lý công việc hậu cung! Hoàng quý phi ngày tốt vào cung! Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, phúc phủ Quân phủ, hậu cung không hậu, Hoàng quý phi có thể tính trên vạn người, không biết nữ tử chưa gả hâm mộ chết! Trong lòng Quân Duyệt không bình tĩnh, nhưng quân mệnh khó vi phạm, chỉ đành phải vào cung rồi. Đêm tân hôn, Quân Duyệt mặc giá y màu đỏ, làm cho gương mặt trắng như tuyết của nàng càng nổi bật xinh đẹp hơn! Hiên Viên Triệt uống một chút rượu, cởi đi hỉ phục chỉ còn áo trắng, thật là một công tử tác phong nhanh nhẹn, Quân Duyệt nhất thời mê mẩn! Hiên Viên Triệt hé miệng cười trộm, trêu nói: "Thế nào? Ái phi bị trẫm mê rồi?" Quân Duyệt lấy lại tinh thần, tức giận sự luống cuống của mình, bộ mặt phớt tỉnh nói: "Hoàng thượng nói đùa! Vào cung không phải là mong muốn của nô tì! Cùng giường chung gối với hoàng thượng càng là trời đất khác biệt! Nô tì hi vọng hoàng thượng đừng miễn cưỡng nô tì!" Nàng can đảm tử nói ra lời đại nghịch bất đạo này, Quân Duyệt len lén quan sát thần sắc hoàng thượng, tròng mắt thâm thúy của hắn nhìn không thấy đáy, cũng đoán không được suy nghĩ đăm chiêu trong lòng hắn. Hiên Viên Triệt chẳng những không giận, ngược lại rất vui mừng, hắn coi trọng nữ tử dung chi tục phấn bình thường mới là sai! Hiên Viên Triệt mỉm cười gật đầu, cởi áo khoác, lấy mũ phượng trên đầu Quân Duyết xuống, cởi xuống hỉ phục của nàng, nói: "Chỉ ngủ chứ không làm gì cả!" Sau đó hắn dẫn đầu nằm xuống nhắm mắt lại, Quân Duyệt lo sợ bất an bò lên giường, nằm ở bên trong không dám động! Ngày kế nàng tỉnh lại, hoàng thượng đã vào triều sớm rồi, nàng nhìn y phục hoàn hảo không hao tổn, nở nụ cười hớn hở, càng khâm phục hoàng thượng hơn, hoàng thượng thật là quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, thật không thẹn là phu quân của nàng, không giống những nam tử kia chỉ cầu dung nhan tuyệt sắc của nàng! Quân Duyệt xử lý hậu cung ngay ngắn rõ ràng, cùng Hiên Viên Triệt tôn trọng nhau như khách, nâng khay ngang mày! Rỗi rãnh thì vẽ tranh, uống một chút rượu, còn dạy thái tử không hiểu chuyện, văn võ song toàn! Thời gian thoáng cái đã qua mười năm, Quân Duyệt sinh được một nữ, là trưởng công chúa Minh quốc —— Hiên Viên Vũ Nhi, thái tử cũng đã không còn non nớt biến thành nam tử hán anh tuấn tiêu sái. Cũng đến tuổi lấy vợ rồi, Quân Duyệt và Hiên Viên Triệt thương lượng chọn lựa Thái Tử Phi cho hắn! Nhưng kế hoạch lại có biến, theo lời mời của hoàng thượng Nguyệt quốc, bây giờ bọn họ phải chạy tới Nguyệt quốc, chỉ đành phải tạm gác chuyện chọn Thái Tử Phi lại. Hành trình đến Nguyệt quốc, chuyện hay thay đổi! Mười năm làm bạn, Quân Duyệt mới hiểu được yêu không thể ngăn cản! Mặc dù có lúc Hiên Viên Triệt lạnh lùng với Quân Duyệt, nhưng hậu cung cũng không thêm người mới, Quân Duyệt cho là hắn rất thâm tình, hơn nữa cũng không phải không có cảm giác đối với Quân Duyệt! Vì vậy trong đêm khuya thường thường cười trộm tỉnh lại từ trong mộng! Hiên Viên Triệt mang theo Quân Duyệt, thái tử, công chúa, bốn người dưới sự bảo vệ của thị vệ đi đến Nguyệt quốc, mười năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, Tinh Nhi đã biến thành đại mỹ nhân, mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng tâm địa thiện lương, biết suy nghĩ vì người khác, vì vậy thái giám cung nữ trong cung không khỏi thương yêu tiểu công chúa, Tinh Nhi cũng nổi tiếng xinh đẹp, khiến bao nhiêu thế gia công tử ái mộ, còn có đại thần tới cửa cầu hôn, nhưng chỉ cần Tinh Nhi không đồng ý, Dao nhi và Hiên đều không gật đầu! Thanh nhi càng thêm anh tuấn cao lớn, tác phong nhanh nhẹn, giỏi văn giỏi võ, giúp Hiên xử lý triều chính, mọi thứ hạ bút thành văn! Trong kinh thành đều nói rõ thái tử là đệ nhất công tử! Không biết bao nhiêu đại gia khuê tú muốn vào cung làm bạn! Dao nhi và Hiên cũng đang tìm cho Thanh nhi một Thái Tử Phi! Ngày hôm đó, Dao nhi và Hiên ở Ngự Hoa Viên uống trà nói chuyện! Lúc này, Tiểu Lâm Tử vội vã chạy tới, thở hồng hộc nói: "Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu! Hoàng thượng Minh quốc tới, bây giờ đang ở cửa cung!" Hiên hơi không vui, nếu không phải do Dao nhi kiên trì, hắn sẽ không để cho tình địch tiến vào Nguyệt quốc! Dao nhi tự nhiên hiểu chua xót trong lòng Hiên, nắm tay của hắn, cười cười, nghiêng đầu nói với Tiểu Lâm Tử: "Tuyên bọn họ đến Ngự Hoa Viên!" "Nô tài tuân lệnh!" Tiểu Lâm Tử lĩnh mệnh rời đi, hắn đi xa rồi, Hiên không vui cau mày, hỏi: "Dao nhi rốt cuộc gọi hắn tới làm gì?" Dao nhi lơ đễnh cười cười, uống một hớp trà, hắng giọng nói: "hai nước kế nhau, liên lạc một chút tình cảm!" "Nàng...." Hiên cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói: "Biết rõ hắn có lòng với nàng, còn cho hắn đến, Dao nhi cố ý chọc giận ta phải hay không?" Trong lòng hắn chua xót dị thường, cách hơn mười năm, tình cảm của Hiên đối với Dao nhi càng lúc càng nhiều, càng thêm không muốn xa rời Dao nhi, nếu như Hiên Viên Triệt tới, có thể phá hư tình cảm của bọn họ hay không? Hiên suy đoán! Hắn ghen! Dao nhi hé miệng cười, mặc dù vợ chồng già rồi, nhưng Hiên vẫn dễ dàng ghen, điều này làm cho Dao nhi thật cao hứng, Dao nhi nhìn bốn bề vắng lặng, đưa mặt lại gần, ấn một nụ hôn trên mặt Hiên, không để ý Hiên xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu chỉ lo uống trà của mình! Hiên ngây ngốc vuốt mặt, lo lắng gần đây trở thành hư không rồi. Lúc này, bốn người đập vào mi mắt, Dao nhi và Hiên đứng dậy chào đón, Hiên cười nhạt, nói: "Đã lâu không gặp! Mời ngồi!" Hiên Viên Triệt cũng nhàn nhạt cười một tiếng, không khách khí lôi kéo Quân Duyệt ngồi xuống, cũng gọi một đôi nam nữ thỉnh an, Tôn nhi và Vũ nhi thỉnh an nói: "Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu!" Dao nhi thấy bọn họ khéo léo hiểu chuyện, trong lòng rất ưa thích, đứng dậy tự tay đỡ bọn họ dậy, nói: "Không cần phải khách khí, mau ngồi!" "Tạ hoàng hậu!" Một đôi nam nữ khéo léo ngồi ở bên cạnh Quân Duyệt, lúc này Dao nhi mới chú ý tới Quân Duyệt, năm tháng không có lưu lại dấu vết ở trên mặt nàng. Nàng mặc một bộ váy lụa mỏng màu tím, trên đầu cắm ngọc trâm đơn giản, trang phục đơn giản hào phóng lập tức chiếm được yêu thích của Dao nhi! Quân Duyệt giống như là tinh linh nhân gian, không dính khói lửa nhân gian, lẳng lặng ngồi, giống như không tồn tại! Dao nhi cười yếu ớt, hỏi: "Nói vậy đây chính là Quân Quý Phi rồi! Nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên đẹp như tranh vẽ! Rất có tình thơ ý hoạ!" Dao nhi đặc biệt khen ngợi khiến cho mọi người thất kinh, Quân Duyệt càng thêm không nhịn được ngẩng đầu nhìn Dao nhi mấy lần, lần đầu nghe người ta ví dụ mỹ nhân như tranh vẽ! Quân Duyệt ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy mặt mũi Dao nhi, trong lòng có một sợi dây bị đứt, mặc dù Dao nhi không phải mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc, nhưng trên người nàng tỏa ra khí chất u lam và phong thái như nước không phải người thường theo kịp, Quân Duyệt mặc cảm! Cười nói: "Hoàng hậu khen trật rồi, nô tì không bằng một phần của hoàng hậu!" Dao nhi vừa định nói lại, nơi xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, kèm theo là thanh âm ngọt ngào, một nữ tử áo đỏ từ trong góc lao ra, sợi tóc trên đầu nàng phiêu động theo gió, trang sức bươm buớm trên đầu thật sinh động. "Phụ hoàng, mẹ! Nghe nói có khách tới!" Tinh Nhi mãnh liệt lao ra, dừng chân trước mặt họ, rúc vào trong ngực Dao nhi, còn giống như lúc nhỏ. Dao nhi cưng chiều cười, Hiên giả vờ giận quát lớn: "Tinh Nhi còn không mau chào mọi người! Một chút quy củ cũng không hiểu!" Tinh Nhi lặng lẽ le lưỡi, ngọt ngào kêu: "Chào thúc thúc thẩm thẩm, chào ca ca muội muội!", Tinh Nhi cười lên hai khiến má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thật đáng yêu! Quân Duyệt từ ái nói: "Tiểu công chúa rất đặc biệt! Nếu như có thể trở thành một đôi với Tôn nhi thì tốt!", tính cách Tôn nhi kín kẽ trầm mặc ít nói, nếu như có một Thái Tử Phi nghịch ngợm hoạt bát, tin tưởng Tôn nhi rất vui vẻ! Vừa nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Tôn nhi và Tinh Nhi, khóe miệng Tôn nhi hơi co quắp, Tinh Nhi trợn to cặp mắt không thể tưởng tượng nổi. Tinh Nhi giật mình kêu to: "Thẩm thẩm chớ có nói đùa, tình cảm là phải hai bên đều chịu, Tinh Nhi muốn tìm một nam tử si tình giống phụ hoàng, chỉ cưới mình mẹ!" Về việc hoàng đế Nguyệt quốc si tình, hậu cung chỉ có một người, Quân Duyệt cũng có nghe thấy, nhưng tận mắt nhìn thấy khó tránh khỏi hâm mộ! Quân Duyệt cười nói: "Thẩm thẩm tự nhiên sẽ không miễn cưỡng! Đều xem duyên phận!" Lòng của Tinh Nhi rốt cuộc rơi xuống, nàng vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may thẩm thẩm biết chuyện, nếu không Tinh Nhi sẽ thảm." Những người khác đều che miệng cười trộm, chỉ là Tôn nhi cực kỳ bực trong lòng, cư nhiên bị tiểu nha đầu cự tuyệt, mặt mũi hắn ở chỗ nào! Trầm mặt, buồn buồn không vui! Lúc này, Hiên Viên Triệt rốt cuộc mở miệng nói chuyện: "Nữ nhi bảo bối của Dao nhi tự nhiên ưu tú, nhưng Tôn nhi cũng không kém, có thể suy nghĩ một chút!" Một câu ‘ Dao nhi ’ phá vỡ bình tĩnh giữa hai người, một là Hiên hận hận nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, nghĩ thầm, lại dám buồn nôn gọi Dao nhi! Hiên Viên Triệt chỉ cười không nói, nhìn Hiên, giống như là khiêu khích! Hai là trong lòng Quân Duyệt có chút uất ức, sớm biết hoàng thượng chung tình với hoàng hậu Nguyệt quốc, hôm nay chính tai nghe được hắn thân mật kêu một tiếng Dao nhi như thế, tự nhủ đại độ, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái! Mặc dù trong lòng bọn họ không vui, nhưng bởi vì Tinh Nhi quấy rối, mấy người cũng buông lỏng chút. THời gian trôi qua rất nhanh. Bọn họ được an bài ở trong dịch quán ngoài cung nghỉ ngơi. Màn đêm vừa xuống, Hiên không kịp chờ đợi kéo Dao nhi vào phòng, nụ hôn nóng rực rậm rạp chằng chịt rơi vào trên cổ Dao nhi, chỉ vì trừng phạt nàng mời Hiên Viên Triệt vào cung, để cho hắn ghen! Mà bên ngoài cung, Quân Duyệt buồn buồn không vui ngồi ở trước bàn trang điểm, lòng không yên, cư nhiên không có nhận thấy được Hiên Viên Triệt vào phòng! Hiên Viên Triệt đẩy cửa vào, thấy Quân Duyệt mất hứng, không biết tại sao trong lòng hắn cũng kín gió, hắn tiến lên từ trong tay nàng nhận lấy lược chải đầu cho nàng. Quân Duyệt cắn môi dưới, chần chờ, nhưng quyết định lên tiếng hỏi rõ: "Hoàng thượng còn thích nàng?" Hiên Viên Triệt nhàn nhạt trả lời: "Đó là quá khứ rồi!" Mười năm, là Quân Duyệt bồi bạn, hỏi han ân cần, xử lý chuyện nhà, chăm sóc con cái, tuy lúc đầu không yêu Quân Duyệt, nhưng thời gian thật là kỳ diệu, Hiên Viên Triệt đã từ từ không muốn xa rời Quân Duyệt, sẽ ngây ngốc phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn cho Quân Duyệt, tâm tình sẽ bởi vì một cái nhăn mày một nụ cười của Quân Duyệt mà dao động. Trái tim ngủ say vì Dao nhi, cư nhiên bị Quân Duyệt gọi tỉnh! Quân Duyệt cúi đầu, chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau, mặc dù hoàng thượng phủ nhận, nhưng trong lòng Quân Duyệt còn có chút vướng mắc, nàng cau mày, bất an nắm ngón tay, nói: "Nhưng hôm nay hoàng thượng thân mật kêu nàng Dao nhi!" Hiên Viên Triệt biết nàng ghen, ôm nàng lên, dính vào bộ ngực hắn, cười yếu ớt nói: "Chỉ là thói quen, thói quen rất khó thay đổi, mười năm này nàng trước sau như một ở bên cạnh ta chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của ta và con cái, xử lý công việc hậu cung ngay ngắn rõ ràng, ta đã quen sự tồn tại của nàng, hô hấp của nàng, nhiệt độ của nàng! Không muốn đổi người khác!" Lời của hắn khiến Quân Duyệt lệ nóng doanh tròng, ngước mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Hoàng thượng sẽ quen với nô tì cả đời sao?" "Sẽ!" Hiên Viên Triệt gật đầu, một từ nặng ngàn cân, hung hăng ôm Quân Duyệt thật chặt không còn chút khoảng cách! Cuộc tình này bất kể như thế nào bắt đầu, chỉ cần kết quả hoàn mỹ cũng đủ rồi! Tình cảm rối rắm một đời trước cuối cùng chấm dứt, nhưng tình cảm của lứa tiếp theo giờ mới bắt đầu! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ [1]Cao sơn lưu thủy: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: "Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!" Hết trọn bộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]