Cười nhìn người khác vui vẻ thành đôi, nhưng trong lòng lại tràn ngập cô đơn. Hiên Viên Triệt một thân một mình bước chậm không có mục đích gì trên ngã tư đường, đột nhiên bên tai có tiếng gió nhẹ xen lẫn tiếng đàn du dương, Hiên Viên Triệt nghiêng tai lắng nghe, cao sơn lưu thủy[1], phát triển mạnh mẽ! Hắn thăm dò tìm kiếm nguồn gốc tiếng đàn.
Lúc này, bên hồ cách đó không xa có một đình nghỉ mát, tiếng đàn từ chỗ xa xa truyền đến. Hiên Viên Triệt chậm rãi tới gần, dừng chân ở đình nghỉ mát, giai nhân nhẹ nhàng tĩnh tọa bên cạnh đàn tranh, bàn tay trắng nõn khéo léo vẽ ra tiếng đàn dễ nghe. Khi thì như u lan trong cốc, tĩnh mật không tiếng động, khi thì như nước suối trong núi, róc rách vang dội.
Cô gái mặc áo trắng bồng bềnh, búi tóc đơn giản, tóc đen tùy ý rơi trên đàn, phiêu lãng theo gió, giai nhân cúi đầu đánh đàn, chuyên chú vô cùng! Không bị phong cảnh bên cạnh ràng buộc chút nào, tiểu nha hoàn lẳng lặng mỉm cười đứng ở một bên, mặc dù không hiểu âm thanh, lại nghe mê mẫn.
Tiếng đàn ngừng, giai nhân ngẩng lên, Hiên Viên Triệt từ trong tiếng đàn du dương hồi hồn lại, không kìm hãm được nhướng chân mày. Vỗ tay ủng hộ! Nữ nhân hoảng hốt, giống như không biết có người ở một bên nghe lén, nữ nhân tức giận cau mày, đuôi lông mày hiện lên nụ cười nhàn nhạt, một cái nhăn mày một nụ cười đều phong tình vạn chủng.
Hiên Viên Triệt không keo kiệt tán dương: "Thứ cho tại hạ đường đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575799/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.