Một nhánh hoa lê mang mưa xuân, vạn vật cỏ cây đều khôi phục!
"Mẹ.... Hoa hoa...." Tinh Nhi ở trong ngực rất hưng phấn, ngón tay út mập phì chỉ cây lê hoa cách đó không xa, Dao nhi ôm nàng đứng dưới tàng cây, gió nhẹ thổi cánh hoa lê xuống rơi vào trên tay Tinh Nhi.
Đứa bé tựa hồ đối với cái gì cũng cảm thấy mới lạ, nàng vui vẻ cười ra tiếng, nắm cánh hoa lê quơ quơ trước mặt Dao nhi giống như hiến vật quý, Tinh Nhi nói chuyện đứt quãng: "Mẹ, mẹ xem.... Hoa.... Hoa!"
Xuyên thấu qua cánh hoa lê trên tay Tinh nhi, Dao nhi loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng nữ nhân quen thuộc và thập hoàng thúc vòng qua hành lang cách đó không xa đi tới thư phòng! Dao nhi kinh ngạc nhìn hai người bọn họ đi xa, cũng không lấy lại tinh thần, cho đến khi Tinh Nhi gọi nàng: "Mẹ không ngoan.... Không chuyên tâm!"
Nghe được giọng nói ngọt ngào của nữ nhi, Dao nhi phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Tinh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, mắt to ảo não nhìn chằm chằm, đáng yêu nghịch ngợm dán hoa Lê vào trên mặt Dao nhi, Dao nhi nhàn nhạt cười một tiếng, trong đầu vẫn còn thoáng qua bóng dáng của nữ nhân mới vừa rồi! Nghi ngờ tràn đầy đầu của nàng.
Bên trong thư phòng, tràn đầy không khí thối nát! Hai thân thể với quần áo xốc xếch quấn quít chung một chỗ, tiếng rên rỉ của nữ tử và tiếng gầm nhẹ của nam nhân đan vào chung một chỗ, thân thể mềm mại cửa nữ tử nằm ở trên người nam tử. Phả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575787/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.