Nhà không thể một ngày không chủ, nước không thể một ngày không vua. Hơi thở bi thương chưa tản đi, Minh quốc lại nghênh đón một vị đế vương mới.
Là ai luôn luôn nhớ không thể quên ngươi? Là ai hàng đêm đi vào giấc mộng? Là ai hàng đêm triền miên đến sáng với ngươi?
"Hiên.... Chàng chờ thiếp một chút.... Chớ đi.... Đừng rời khỏi thiếp...." Trong mộng Hoàng Phủ Hiên không quay đầu lại đi vào rừng hoa đào, Dao nhi liều mạng đuổi theo nhưng lại lạc đường trong rừng hoa đào, giống như một mê trận, mặc cho nàng phí sức như thế nào cũng không ra được, không tìm được Hiên!
Dao nhi thương tâm muốn chết ngồi sụp xuống, vùi đầu vào trong khuỷu tay, khóc thút thít. Chợt một bóng dáng cao lớn che lại ánh mặt trời, nàng nâng mặt đầy nước mắt lên, khi nhìn rõ là ai, liền vui vẻ nhào vào trong ngực hắn, miệng lẩm bẩm: "Hiên, thiếp biết chàng sẽ không bỏ lại thiếp mà đi!"
Ôm nhau ngọt ngào như thế, lại đổi lấy đối đãi lạnh như băng của Hoàng Phủ Hiên, hắn không ôm chặt nàng giống thường ngày, mà là hai tay rũ xuống, thân thể cứng ngắc giống như một bức tường. Ngay cả hô hấp cũng lạnh, Hoàng Phủ Hiên đau lòng chất vấn: "Vì sao nàng nhẫn tâm rời xa ta, khiến ta tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, hàng đêm khó có thể ngủ!"
Nghe vậy, Dao nhi gấp gáp giải thích: "Không, Hiên chàng nghe thiếp giải thích...... "
"Không cần nhiều lời! Dao nhi, ta tin nàng!" Hoàng Phủ Hiên đột nhiên cưng chiều cười một tiếng, sau đó lại biến mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575765/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.