Hôm nay ánh nắng tươi sáng, mặt trời tránh né cả đêm cũng ra ngoài hóng mát rồi, hậu viện Tiêu phủ, Dao nhi nghiêng dựa vào trong lương đình hóng mát, bị mùi thơm hoa cỏ vây quanh, tâm tình bình tĩnh, mặt mũi an tường. Chợt, tiếng bước chân mau mà nhanh chóng truyền đến, phá hư không gian yên tĩnh, chỉ thấy một bóng dáng xanh biếc chạy như bay đến, trong miệng nóng nảy kêu gọi: "phu nhân.... Phu nhân!" Dao nhi giả vờ ngủ say mở mắt mỏi mệt ra, thấy bộ dáng vội vội vàng vàng giống như tai vạ đến nơi của Lục Nhi, nàng nhíu chặt chân mày, lười biếng chống thân thể lên, hỏi: "Lục Nhi có chuyện gì mà vội vàng hấp tấp vậy?" Lục Nhi nghiêm túc, cúi đầu nói nhỏ bên tai Dao nhi: " phu nhân, tra ra được, những người thích sát chúng ta để cướp đoạt Đằng Long đồ là người của Dạ Quân phái tới!" "Dạ Quân?" Dao nhi như có điều suy nghĩ mặc niệm cái tên này, hai mắt khẽ nheo lại, trong đầu có một thanh âm nói cho nàng biết, trong đó có kỳ hoặc, mặc dù Dạ Quân làm việc ác liệt, nhưng loại thủ đoạn ti tiện này hắn quả quyết không làm ra. Nhưng đến tột cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề đây? Dao nhi cau mày, khổ nghĩ cũng không rõ đầu mối! "Còn có một chuyện.... "Lục Nhi do dự, thật khó khăn không biết nên nói hay không! Dao nhi nói: "Còn có chuyện gì cứ nói!" Lục Nhi suy nghĩ một lát, vẫn lên tiếng: "phu nhân, hiện tại bên ngoài đều truyền rằng: Người có phu nhân được thiên hạ! Lục Nhi truy xét hồi lâu cũng không biết lời đồn ra từ phương nào!" Tin tức Lục Nhi mang tới đối với nàng mà nói, giống như đánh đòn cảnh cáo. Dao nhi cúi đầu, giữa hai lông mày đều là vẻ lo lắng. Có chuyện lớn rồi, rốt cuộc là người phương nào tung lời đồn? Có gì xảo trá? "Ba người thành hổ" (lời đồn bị nhiều người lặp lại thì người nghe sẽ tin là thật) sẽ mang đến phiền toái gì? Nàng không thể không dự đoán những nguy hiểm không rõ này! Lục Nhi cảm nhận được trên người phu nhân phát ra lửa giận và lo lắng, Lục Nhi hối tiếc cũng không thể ra lực. Chợt, Dao nhi ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đen dính vào một tầng lạnh như băng, trầm giọng nói: "Phái người đi thăm dò, cần phải nhổ cỏ tận gốc!" "Dạ phu nhân!" Lục Nhi cũng rất nghiêm túc, chắp tay xong liền nhanh chóng rời đi, tuy nói lời đồn là giả, nhưng chỉ sợ "ba người thành hổ", đến lúc đó nàng sẽ trở thành miếng mồi ngon cho thiên hạ tranh nhau, khó tránh khỏi đưa tới một cuộc đại chiến máu tanh, nàng cũng sắp bị đeo mũ hồng nhan họa thủy. Nàng thừa nhận, nàng mềm yếu, không kham nổi tội danh lớn này! Sau khi Lục Nhi rời đi, lòng của nàng bất ổn, vẫn khó mà bình tĩnh! Lúc này ngoài viện truyền đến tiếng gây gổ, càng làm cho đầu nàng đau muốn nứt. Trong đầu ong ong tác hưởng, cả người luống cuống bất an. Nàng đứng dậy muốn dò xét, ra khỏi viện, lại thấy một quý phu nhân đang chống nạnh, tức giận mắng to. Mà người bị chửi chính là Lan nhi và Tiêu Phong. Nhưng cách quá xa, Dao nhi cũng không thể nghe rõ ràng bà ta mắng cái gì! Vì vậy Dao nhi bước nhẹ, chậm rãi tới gần! Quý phu nhân kia là mẹ Tiêu Phong, Tiêu phụ qua đời sớm, Tiêu mẫu lao lực thiên tân vạn khổ mới nuôi lớn Tiêu Phong thành người, vì vậy bà mong con thành rồng, mỗi ngày hy vọng Tiêu Phong có thể nên nghiệp lớn, dĩ nhiên, Tiêu Phong không phụ hy vọng của mẫu thân, còn nhỏ tuổi đã đón lấy cơ nghiệp, quản lý tổ nghiệp Tiêu gia ngay ngắn rõ ràng. Nhi tử vẫn là kiêu ngạo của Tiêu mẫu. Nhưng nhi tử đã qua 18, vẫn chưa có thành thân, vì vậy Tiêu mẫu sai người làm mai mối chung quanh, nhưng có lẽ là lúc Tiêu mẫu trẻ tuổi ngang ngược càn rỡ, đúng lý không buông tha người, đắc tội rất nhiều người, vì vậy dù Tiêu gia có gia sản rất lớn nhưng thiên kim môn đăng hộ đối cũng không nguyện gả vào Tiêu gia. Cũng có mấy cô gái muốn trèo cao trông mong ngóng chờ, nhưng Tiêu mẫu cao ngạo đều cự tuyệt. Hôm nay nhi tử càng thêm yêu Lan nhi, mặc dù bộ dáng Lan nhi khéo léo, nhưng lai lịch không rõ, thân phận ti tiện, Tiêu mẫu vẫn mắng mỏ Lan Nhi mỗi ngày. Chưa bao giờ cho một sắc mặt tốt! Hiện tại chờ đến cơ hội lại đang quở trách con trai, Tiêu mẫu tình ý sâu xa khuyên: " Phong nhi a! Tuổi con cũng không nhỏ, mẫu thân giúp con chọn một người thích hợp, nàng gia thế trong sạch, bộ dáng khéo léo động lòng người.... " Tiêu Phong nhìn Lan nhi cúi đầu, lên tiếng cắt đứt mẫu thân: "Mẹ, nhi tử đã có người mình thích!" Hừ.... Tiêu mẫu hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc Lan nhi một cái, chanh chua mà nói: "ngươi thích người ta, người ta không chừng tính toán ngươi! Tiêu gia chúng ta nói thế nào cũng có tiếng tăm, không phải chỗ chó và mèo cũng có thể gả vào. Nói thế nào cũng phải thân phận xứng đôi!" Lời khó nghe vậy mà phải nghe, Lan nhi đau lòng khẽ cắn răng, vô lực phản bác! Tiêu Phong thấy sắc mặt Lan nhi tái nhợt, trong lòng đau đớn, căm tức nhìn mẫu thân phản bác: "mẹ, ngài lại nữa rồi, Lan nhi là cô nương tốt, nàng không phải loại người xảo trá không thể dò được!" "Hừ.... Cô nương tốt không thấy! Chỉ thấy một nha đầu không rõ lai lịch, còn có nữ nhân nâng cao bụng bự ở hậu viện, cũng không biết có phải nữ nhân không nghiêm chỉnh không, nếu không sao nâng cao bụng bự lộ ra bên ngoài đây?" Tiêu mẫu càng cay cú, nhi tử luôn luôn hiếu thuận, bây giờ cư nhiên vì một nha đầu thân phận đê tiện mà mạnh miệng, Tiêu mẫu tức khí, vì vậy cả Dao nhi cũng liên lụy! Lần này Lan nhi không nhịn, tiểu thư cứu mạng của nàng, ân lớn như núi, nàng không cho phép người nào vũ nhục tiểu thư, Lan nhi ưỡn thẳng lưng, gầm nhẹ: "không cho phép vũ nhục tiểu thư! Thân phận của tiểu thư không phải người có thể nói đến." "Oh! Còn dữ dằn! Ta nói thì thế nào, nữ nhân không đứng đắn!" Tiêu mẫu ngửa đầu cao ngạo hừ nhẹ, còn cố ý cất cao giọng. "Mẹ, nàng là bằng hữu của ta!" Tiêu Phong không vui cau mày, nhỏ giọng phản kháng. Tiêu mẫu hung hăng khi dễ họ, một bộ dáng đau lòng hận không thể rèn sắt thành thép: "họ không có tư cách trở thành bằng hữu ngươi! Bằng hữu của Tiêu gia chúng ta phải là gia thế hiển hách, danh môn vọng tộc, mà không phải một nha đầu không rõ lai lịch!" Dao nhi núp ở một bên nghe lén thật sự nghe không nổi nữa, đôi tay nắm thật chặt hoa cỏ nơi khúc quanh, oán hận nhìn chằm chằm Tiêu mẫu, nàng không ngại người khác nói nàng, nhưng nàng để ý người bên cạnh chịu nhục. Nhìn bộ dáng uất ức của Lan nhi, hốc mắt có chút sưng đỏ, Dao nhi đau lòng. Nàng xông tới, kéo Lan nhi, lạnh lùng nói: " Lan nhi, chúng ta đi!" Lan nhi chưa phản ứng kịp, đã bị Dao nhi kéo đi, Tiêu mẫu giận dữ hét: "Thật cho mình là đại tiểu thư à! Ăn nhờ ở đậu còn dám trong mắt không có người!" Ăn nhờ ở đậu, phải nhìn sắc mặt người khác để mà sống. Nhưng Dao nhi tức Tiêu mẫu chanh chua, không nhìn nổi Lan nhi chịu uất ức cũng không dám thốt một tiếng! Kéo Lan nhi vào trong phòng, Lan nhi chỉ ngồi khóc, không nói một lời. Dao nhi cầm khăn lụa lau khô nước mắt cho nàng, dịu dàng hỏi: "Lan nhi, ngươi và Tiêu Phong lưỡng tình tương duyệt?" Lan nhi nức nở gật đầu, kể lại chuyện với Tiêu Phong: "Sau khi tiểu thư biến mất, Lan nhi tìm kiếm khắp nơi. Nhưng tìm khắp Đại Giang Nam Bắc cũng không nghe được tin tức của tiểu thư, thời gian đó trùng hợp đụng phải một đám người ác trên giang hồ, Lan nhi yếu không địch lại mạnh, thật may là Tiêu đại ca cứu giúp mới tránh được một kiếp, từ đó về sau ta liền đi theo Tiêu đại ca buôn bán chung quanh, thuận tiện thám thính tung tích tiểu thư! Tiêu đại ca rất chăm sóc ta, vì vậy lâu ngày sinh tình!" Dao nhi không tiếng động thở dài, khổ thân Lan nhi, chỉ một thân một mình phiêu dạc trên giang hồ. Thật may là gặp gỡ Tiêu Phong, nhưng trong đầu hiện lên bộ dáng ngang ngược càn rỡ của Tiêu mẫu, Dao nhi không khỏi cau mày, lo lắng hỏi: " Tiêu mẫu rất phản đối, Lan nhi, ngươi định làm như thế nào?" "Ta không biết!" Lan nhi cúi đầu nhíu mày, nước mắt lại rớt xuống, tương lai mong manh, nàng chỉ nghe theo mệnh trời. Dao nhi không tiếng động ngồi xuống, hai người hai loại suy nghĩ. Tương lai Lan nhi mong manh, nàng không phải sao? Rời đi ngươi mới phát hiện, tròng mắt trong suốt của ta đã dính vào một tầng sương ưu sầu. Khiến ta không xem rõ phương hướng tương lai! Màn đêm buông xuống, Lục Nhi rốt cuộc trở lại, nhưng chuyện làm không thuận lợi, kẻ địch ở trong tối, hơn nữa có một lực lượng rất cường đại đang ngăn trở Lục Nhi truy xét, nàng chỉ không công mà lui! Bởi vì mang thai, thân thể Dao nhi mệt mỏi không chịu nổi, cũng không có tinh lực trông nom những chuyện vụn vặt, nếu trời cao để nàng trở thành thiên mệnh chi nữ, nàng liền hớn hở tiếp nhận, về phần hậu quả như thế nào, nàng không có cách nào đoán trước, cũng lười đoán! Chủ tớ ba người ngồi cùng bàn ăn cơm, Lan nhi và Lục Nhi cùng giường mà ngủ cho đến ngày hôm sau, cả bữa ăn sáng cũng chưa ăn! Mặt Tiêu Phong lo lắng, nhưng mẫu thân không cho phép, nếu không hắn sẽ tự mình đi thăm Lan nhi. Tiêu mẫu gắp một miếng thịt đặt ở trong chén nhi tử, nói: "Nhi tử mau ăn! Họ! Thích ăn hay không thì kệ!" "Mẹ...." Tiêu Phong kêu một tiếng thật dài, lời nói còn lại bị mẫu thân trợn mắt nhìn mà nuốt về. Hắn miễn cưỡng bưng chén, lại ăn không vô! Lúc này, một gia đinh vội vã chạy tới, khom người bẩm báo: "công tử, phu nhân, có khách đến tìm!" Nói xong, gia đinh đưa thiệp bái phỏng lên. Tiêu Phong mở ra vừa nhìn, trong lòng kinh hãi, không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy nói: "Mang khách đến đại sảnh, ta lập tức đến!" "Dạ, công tử!" Gia đinh vội vã rời đi. Tiêu mẫu thấy sắc mặt nhi tử không tốt, thật tò mò thân phận của khách! Hỏi: "nhi tử, ai tới bái phỏng?" "Lai lịch rất lớn!" Tiêu Phong hàm hồ bỏ xuống một câu, lập tức đi đón khách. Bên trong đại sảnh, hai thị vệ cung kính đứng, Tiêu Phong đi tới, sảng lãng cười, nói: "khách quý tới cửa, không có tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội!" Bộ mặt một nam tử trong đó cứng ngắc, giọng nói lạnh như băng, nói: "Tiêu công tử khách khí, lần này tới chỉ vì đón chủ tử trở về!" Thấy mặt Tiêu Phong nghi ngờ, nam tử lại giải thích: "Chủ tử chính là cô gái ở tạm trong phủ công tử!" Hắn vừa nói ra lời này, Tiêu Phong lập tức hiểu, hơn nữa vẻ mặt hai thị vệ nghiêm túc, mặt không chút thay đổi, vừa nhìn chính là người được đặc biệt huấn luyện, hắn âm thầm phỏng đoán thân phận của Dao nhi! Trong lòng tuy có nghi vấn, nhưng mà trên mặt lại treo nụ cười khách khí, nói: "Xin hai vị chờ một chút, Tiêu mỗ phái người đi báo!" ngay sau đó một ánh mắt bay về phía nha hoàn bên cạnh, một đứa nha hoàn lập tức đi đến hậu viện. Dao nhi vừa mới tỉnh ngủ, rửa mặt xong, liền nghe được tiếng bước chân đang đến gần. Nha hoàn đẩy cửa vào, hành lễ nói: "phu nhân, có khách đến tìm, nói là đón phu nhân trở về!" Nghe vậy Dao nhi mừng rỡ cực kỳ, chẳng lẽ là Hiên phái người tới đón nàng? Nàng nhẹ nhàng nhếch miệng, cười thật ngọt ngào, khẽ nhấc làn váy, không kịp chờ đợi muốn gặp Hiên, nàng nóng lòng trở về! Lục Nhi và Lan nhi liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vã đi theo bước chân của Dao nhi. Lòng tràn đầy hi vọng, Dao nhi tăng nhanh bước chân. Nhưng lúc không nhìn thấy người luôn chờ đợi ở trong đại sảnh, nụ cười của Dao nhi cứng ở trên mặt! Mất mác hạ hai mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]