Tới cũng vội vã, đi cũng vội vã, bước chân theo gió tan.
Tật Phong và Lục Nhi yên lặng chờ đợi ở Mộng Thinh lâu, nàng một thân một mình chạy về nhà thăm phụ thân lớn tuổi. Những năm gần đây, ông xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, nâng niu trong lòng bàn tay thương yêu, che chở. Hôm nay nàng không thể cùng vui dưới gối phụ thân, trong lòng khó tránh khỏi áy náy bất an.
Đêm đã khuya, phụ thân thường ngủ sớm, nhưng tối nay chẳng biết tại sao, ông trằn trọc trở mình, thật lâu khó có thể ngủ. Lòng ông nôn nóng bò dậy, khổ não lầm bầm lầu bầu: "Chuyện gì xảy ra? Kể từ sau khi Dao nhi biến mất, đây là lần thứ hai có phản ứng thế này! Chẳng lẽ trời cao đang ám chỉ cái gì?"
Phỏng đoán của ông rất nhanh lấy được xác nhận, cửa bị nhẹ nhàng mở ra, nàng rón rén đến gần bên giường, mượn bóng đêm, nàng nhìn thấy bóng người ngồi một mình trên giường, nàng kêu lên: "A.... ", nhưng rất nhanh che miệng, không phóng ra động tĩnh lớn hơn!
"Người nào?" Thần tướng nổi giận gầm lên một tiếng, vội vội vàng vàng xuống giường, móc hộp quẹt ra đốt nến lên, trong phòng đột nhiên sáng ngời. Nhưng lúc ánh sáng soi sáng trên người nàng, hai cha con nàng ngây ngẩn cả người.
Rất nhanh nàng nhào vào trong ngực phụ thân, nước mắt rơi xuống trên mặt đất, nức nở nghẹn ngào thành tiếng: "Phụ thân, nữ nhi rất nhớ cha!"
"Dao..... Dao nhi..... "Lưu thần tướng lệ nóng doanh tròng, kích động đến đầu lưỡi cứng cả lại. Lời nói cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575734/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.