Nhưng gừng càng già càng cay, thỏ khôn có ba hang. Nàng tính sai. Võ công của người bịt mặt cao hơn nàng nhiều. Toàn lực công kích của nàng đối với hắn mà nói không coi là cái gì. Một phen phí sức đổi lấy kết quả chỉ là nàng bó tay chịu trói. Một bàn tay kiềm chặt nàng, một chưởng đánh trúng phía sau lưng nàng. Một ngụm máu tươi phun ra! Trước khi ngã xuống đất hôn mê, nàng tự giễu cười thầm nói: "Sao ta xui xẻo như vậy? Gần đây luôn hộc máu." Người bịt mặt cười lạnh, thanh âm cũng băng hàn thấu xương: "Hừ! Không tự lượng sức. Lại dám ra vẻ ở trước mặt bổn tôn! Ngươi không muốn sống." "Người đâu, dẫn nữ nhân hạ tiện này đi, phục vụ thật tốt! Ha ha ha...." Hắn ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa. Còn nàng thì mặt xám như tro tàn. Khẽ cúi đầu, không biết chờ đợi nàng kế tiếp là hình phạt tàn ác gì. Trong hoàng cung Nguyệt quốc, lo lắng bao phủ toàn bộ. Cung nữ thái giám tự cầu nhiều phúc, ngàn vạn lần không dẫm lên mìn, nếu không nổ cháy cả thân cũng đáng đời. Minh Dao cung bị rút đi cái khăn che ấm áp, chỉ chừa lại tầng tầng lo lắng. Mà Hoàng Phủ Hiên là đứng ngồi không yên. Trong con ngươi dính vào một tầng ưu thương nhàn nhạt và gấp gáp. Hắn như đứng đống lửa, không thể làm gì khác hơn là đi tới đi lui trong sân. Thỉnh thoảng rướn cổ lên nhìn về bên ngoài, mong đợi có chút chuyển cơ. Lúc này, bóng dáng vội vã mà đến của Tật Phong khiến hắn nhất thời dấy lên hi vọng. Nhanh chóng tiến lên, không đợi Tật Phong hành lễ, đỡ hắn, chờ đợi hỏi: "Tật Phong, có tin tức không?" Tật Phong xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, thần tội đáng chết vạn lần! Đến nay không tìm được tung tích của công chúa!" nội tâm Tật Phong tràn đầy tự trách. Nếu như không phải mình vô năng, sao công chúa không có tung tích? "Đã ba ngày rồi, Dao nhi rốt cuộc là chết hay sống? Tật Phong, tăng thêm người, cần phải tìm được nàng trong thời gian ngắn nhất." Hoàng Phủ Hiên chán chường cúi đầu, vô lực buông cánh tay xuống, trong giọng nói lộ ra lo lắng nồng đậm. Tật Phong tự trách, hắn càng thêm tự trách. Hắn luôn miệng nói phải bảo vệ nàng cả đời, vậy mà hôm nay lại để xảy ra chuyện dưới mắt mình. Hắn còn mặt mũi gì gặp nàng? Có quyền lực gì cho nàng hạnh phúc? Phía đông mưa gió khắp nơi, phía tây mây đen tiếp cận. Mộng Thinh lâu vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, đông như trẩy hội. Nhã gian lầu hai, nhìn từ xa liền thấy một con quỷ say tay cầm bầu rượu, ngồi phịch ở trên bàn. Trong miệng lầm bầm lầu bầu cái gì. Nhìn gần lại là Hiên Viên Triệt đã từng phong lưu phóng khoáng, không ai bì nổi, hôm nay cả người hắn đầy mùi rượu, hoang phí. Đâu còn là thiếu niên đã từng hăng hái. "Ta thật sự là hèn yếu, không bảo vệ được ngươi, còn tự tay đưa ngươi đi. Nhưng... Hiện tại... Ta hối hận còn kịp sao?" Hắn lầm bầm lầu bầu, mồm miệng không rõ. Người yêu đã đi xa, hắn mới phát hiện rơi vào bể tình. Khi hắn tỉnh ngộ. Tân nương đã tái giá, nhưng tân lang không phải hắn. Chịu đựng đau lòng, tặng nàng cho người. Vốn cho là mình có thể rất tiêu sái, lại không biết trái tim thất lạc thống khổ gấp đôi. Thật là nghiệp chướng! Mình tự thưởng thức quả đắng nước mắt của mình Đột nhiên, một tiếng ‘ bùm ’ vang thật lớn, một quý phụ mặc trang phục hoa lệ phá cửa mà vào, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận. Hiên Viên Triệt vô hồn liếc nhìn nàng một cái liền say đắm ở trong rượu ngon. Hắn không nhìn khiến oán hận của nàng. Liễu Nhu xông lên phía trước đoạt bình rượu của hắn, ngẩng đầu liền mắng: "Chàng rốt cuộc muốn như thế nào? Nàng ấy đã không thuộc về người, biểu ca, sao chàng không quý trọng người trước mắt?" Giễu cợt nhìn nàng một cái, hung hăng đẩy tay của nàng ra. Say lảo đảo đứng lên, đỡ khung cửa rời đi. Khi Liễu Nhu tức giận đuổi theo thì đã không thấy tung tích của hắn. Chỉ chừa lại mình nàng không cam lòng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]