Không nghĩ tới bởi vì tình yêu mà gặp phải cuộc sống khổ sở này, ngày sau hồi tưởng lại, tâm cũng rất đau.
Lưu Quân Dao không biết bị hạ thuốc gì, cả người nàng vô lực. Chỉ đành phải mặc cho lão bà bà định đoạt.
Lão bà bà lôi kéo tay của nàng, đi ra ngoài, Lưu Quân Dao vạn phần miễn cưỡng hô hào: "Bà làm gì? Bà muốn mang ta đi đâu?"
Không có được câu trả lời, chỉ có tiếng bước chân lảo đảo nghiêng ngã của nàng, đẩy cửa ra, một màn đập vào mi mắt khiến nàng đau lòng, coi như ngày sau nghĩ đến cũng đau lòng thấu xương.
Hoàng Phủ Hiên cởi bỏ áo trên người, ngâm mình ở trong thùng gỗ, trong thùng gỗ tràn đầy máu, còn nổi khí trắng, mặc dù Hoàng Phủ Hiên nhắm chặt hai mắt, nhưng sắc mặt thống khổ khó chịu của hắn vẫn có thể thấy được rõ ràng.
"Hiên huynh......" Nàng thử la lên, đáng tiếc Hoàng Phủ Hiên hôn mê không nghe được tiếng kêu đau lòng của nàng, nếu không sẽ rơi nước mắt!
Hoàng Phủ Hiên khẽ lật người một cái bình tĩnh lại, nhưng nàng lại lo lắng, nàng dùng sức tránh thoát lão bà bà, lập tức xông tới, một cái tay vô lực đỡ thùng gỗ, một cái tay khác lắc lắc cánh tay Hoàng Phủ Hiên, còn lên tiếng kêu: "Hiên huynh.... Hiên huynh, Huynh mau tỉnh lại đi!"
"Đừng kêu, vô dụng!" một câu vô tình của lão bà bà cắt đứt hi vọng của nàng, Lưu Quân Dao chảy nước mắt, xoay người, thanh âm có chút nghẹn ngào, nàng hỏi: "Tại sao Hiên huynh lại biến thành như vậy? rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575697/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.