Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng làm hắn đau lòng, hơn nữa đau triệt nội tâm! Trừ phi nàng hoàn hảo không tổn hao gì, nếu không hắn không có thuốc nào cứu được!
Hoàng Phủ Hiên ngồi ở bên giường tự trách nói: "Dao nhi, tỉnh dậy đi!"
Lầm bầm lầu bầu thật lâu, khóe mắt hắn bất giác lại chảy xuống một giọt lệ. Nước mắt trong suốt theo gò má của Lưu Quân Dao chảy tới khóe miệng. Trong mộng nàng giống như nếm được nước mằn mặn, người nào? Đừng khóc, ta nhất định sẽ cố gắng khá hơn.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
Nàng đã quá mức đau lòng làm sao cũng không nguyện tỉnh lại, trong mộng thật tốt! Không có chuyện thương tâm. Đắm chìm lưu luyến trong giấc mộng mình dệt nên. Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng nghe rõ trái tim bi thương của hắn đang gọi bên tai nàng.
Lưu Quân Dao, ngươi không thể ích kỷ như vậy, ngươi còn có rất nhiều người yêu ngươi, không thể để cho bọn họ thương tâm khóc thút thít.
Từ chối ở lại trong mộng thêm nữa, nàng rốt cuộc từ từ mở mắt. Nàng mơ mơ màng màng nhìn thấy Hoàng Phủ Hiên nằm ở bên giường bảo vệ nàng. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tiều tụy của Hắn. Hắn vốn hăng hái làm sao biến thành bộ dạng dơ dáy này? Khuôn mặt râu ria, sợi tóc lung tung, y phục đã có nếp nhăn rồi.
Cảm giác được thứ gì đó mềm mại chạy ở trên mặt mình,Hoàng Phủ Hiên giật mình tỉnh lại, một giây kế tiếp liền ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575695/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.