Tại sao chuyện lại thành như vậy chứ? Ông trời quá tàn nhẫn! cho người ta hy vọng rồi lại cướp nó đi, nhất thời không chấp nhận nổi!
Lan nhi vịn nàng, lo lắng nói: "Tiểu thư, tỷ không sao chớ?"
"Không sao!" Nàng chống lên thân thể yếu đuối, gian nan khạc ra một câu. Lưu Quân Dao chỉ cảm thấy ngực bị hận khí, ép tới nàng không thở nổi.
Nàng vỗ nhẹ ngực, sau đó ngẩng đầu lên, gian nan khẽ động khóe miệng, miễn cưỡng cười cười, nói: "Đây là chuyện tốt nha!"
"Tiểu thư!" Lan nhi luống cuống hô lên, nàng quả thật không hiểu vì sao tiểu thư nói vậy? Tiểu thư còn chưa có tỏ rõ tâm ý liền gặp đả kích lớn thế, tâm tiểu thư nhất định rất đau!
"Không có sao!" Lưu Quân Dao ngồi xuống, thần sắc rất nhạt, Lan nhi và nha hoàn đều kinh ngạc nhìn nàng, hi vọng nàng có thể làm ra quyết định.
Sau khi im ắng yên tĩnh, Lưu Quân Dao bình tĩnh nói: "Chuẩn bị chút quà tặng, đem qua chúc mừng Liễu Nhu."
"Tiểu thư?" Lan nhi kinh ngạc kêu to ra, con ngươi mở thật to, hoàn toàn buồn bực.
"Lo lắng làm gì? Mau đi đi!" Lưu Quân Dao mạnh mẽ đuổi nàng ra ngoài cửa, bất đắc dĩ, Lan nhi không ở lại nữa, lưu lại một phần không gian, để tiểu thư an tĩnh!
Lan nhi mới vừa đi, thân thể yếu đuối của nàng cũng không chịu được nữa rồi, mềm nhũn té ở trên bàn, nàng chỉ thấp giọng nức nở, không tiếng động rơi lệ.
Thời gian trôi qua thật nhanh trong lúc ngây ngô, đang lúc hoàng hôn, Lan nhi đẩy cửa tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575682/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.