Chương trước
Chương sau
Tại sao phải đến mất đi thì mới quý trọng? Tại sao đến sau cùng mới hiểu ra phần tình yêu này?
Lưu Quân Dao chán chường ngồi sững trên đất! Phất tay với mọi người một cái, hữu khí vô lực: "Các ngươi đều đi ra ngoài hết đi! Để ta yên tĩnh một lát!"
Lạc Thiên đặt một cái tay lên bả vai của nàng! Lo lắng hỏi: "Muội, còn chịu đựng được không?"
"Ca, muội không sao! Huynh đi nghỉ ngơi trước đi! Muội sẽ nghĩ cách!" Lưu Quân Dao triển lộ một nụ cười tái nhợt với ca ca! Nhưng lòng của nàng cũng không ngừng co quắp! Đã sớm đau đến trăm ngàn vết thương.
Lạc Thiên không yên lòng nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn rời đi! Một tay của nàng chống đầu, chân mày nhíu chặt! Nhìn Hiên Viên Triệt hôn mê bất tỉnh trên giường, nàng nhất thời cảm thấy mình rất vô dụng!
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một biện pháp mạo hiểm!
Nàng tự chủ trương vén ống quần hắn lên, kinh ngạc nhìn vết thương, bởi vì kịch độc, vết thương đã tím bầm. Nghĩ tới mình hắn chịu đựng thống khổ, nàng không nhịn được đau lòng, khóe mắt có chút ươn ướt.
Nàng nhẹ giọng phân phó nói: "Đi lấy một con dao, còn có mang nến trên bàn đến đây."
"Dạ!" Không dám chần chờ, nha hoàn nhanh chóng mang vật vương phi cần tìm tới.
Dao găm sạch trơn lòe lòe lẳng lặng nằm ở trên ánh nến, lật tới lật lui, để nó cháy sạch đều đều, ánh mắt của vương phi không giống dịu dàng vừa rồi, ngược lại có chút lạnh như băng, lại lộ ra chút kiên định.
"Vương phi, ngài muốn làm gì?" Nha hoàn có chút khẩn trương hỏi.
Nàng xoay người lại nhìn nàng một cái, lại tiếp tục công việc trong tay, đồng thời nàng nói: "Đi lấy đồ cầm máu."
"Vâng!" Nha hoàn kia sửng sốt trước, rồi sau đó chạy thật nhanh ra ngoài giống như thỏ. Nhìn thấy bóng lưng thật nhanh của nha hoàn, khiến cho nàng nhíu nhíu mày. Tự nhủ: "Ta rất kinh khủng sao? Chạy trốn nhanh như vậy. Nếu như ở thế kỷ hai mươi mốt cũng có thể trở thành quán quân nha."
Thế kỷ hai mươi mốt! Nàng cũng không trở về được nữa! Nghĩ được như vậy, nàng lại đau lòng!
"Vương phi, đồ ngài muốn đã lấy đến rồi." Thanh âm vội vã của nha hoàn cắt đứt suy nghĩ của nàng. Phục hồi tinh thần lại, nhận lấy mảnh vải trắng trong tay nha hoàn.
Chuẩn bị tất cả thỏa đáng, đao rơi vào miệng vết thương, cắt thịt màu tím ra, một cỗ máu đen xông ra. "A! Vương phi?" Nha hoàn sợ kêu to.
Lưu Quân Dao lạnh lùng liếc nàng một cái, nha hoàn bị dọa đến không thốt nên lời, che miệng lại, trong mắt hiện đầy sợ hãi. Nàng giương mắt nhìn nhìn một màn kinh khủng, "Vương phi quá ác!" 
Hết sức tập trung, lấy máu độc ra, dùng nước sạch tỉ mỉ rửa kỹ từng chút để tránh lây ra xung quanh. Nhẹ nhàng quấn mảnh vải trắng lên miệng vết thương trên đùi hắn, lại móc một viên thuốc màu đen từ trên người ra. Xoay người nói với nha hoàn: "Rót ly nước!"
"Oh.... Được!" Rốt cuộc đã xong, vội vàng chạy đến trước bàn rót một ly nước nóng. Cho hắn uống thuốc xong, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Nhưng nàng còn chưa dám buông lỏng! Tự lẩm bẩm: "Nếu như có thần đan diệu dược mới tốt!"
Lời nói vừa dứt, một viên thuốc đưa tới trước mặt nàng! Quỷ sứ sai khiến, nàng cầm viên thuốc! Quay đầu nhìn khuôn mặt xa lạ! Lập tức nhắc lòng cảnh giác! Võ trang đầy đủ!
Giọng nói của nàng không tốt hỏi: "Ngươi là ai?"
Thiên Vũ ôm cổ của nàng! Mập mờ phun khí nóng ở bên tai nàng, chọc cho nàng nổi hết cả da gà! Thiên Vũ nói nhỏ nỉ non: "Sư muội! Đã lâu không gặp!"
"Ngươi.... Thiên Vũ?" Lưu Quân Dao không xác định hỏi, Thiên Vũ cười hì hì gật đầu! Nàng yên tâm đưa viên thuốc cho Hiên Viên Triệt ăn vào! Nàng chưa bao giờ thấy mặt sư huynh này, vì sao hắn sẽ đúng dịp tới giúp nàng đây?
[/b]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.