Tướng quân nằm trên giường không dậy nổi, bọn họ đã thành rắn mất đầu, hôm nay Hiên Viên Triệt tự mình tiến đến, cũng coi như ổn định lòng quân!
Ám Dạ - Thị vệ cận thân của Hiên Viên Triệt lại gần bên tai Vương gia, nói nhỏ: "Vương gia, bọn phó tướng đều tụ tập ở đại sảnh phủ tướng quân."
"Ừ!" Hiên Viên Triệt hừ một tiếng, Lưu Quân Dao liếc hắn một cái, nghĩ thầm: Vương gia quá kiêu ngạo, tuyệt không lễ phép!
Nhưng nàng vẫn khách khí: "Vương gia, ngài đi mau lên, ta đi tìm đại ca!" không đợi Hiên Viên Triệt đáp lời, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của nàng.
"Ca.... Ca...." Một đường chạy như điên, khi đẩy cửa ra đã mồ hôi đầm đìa!
Thấy ca ca bệnh nằm tại giường, thân hình tiều tụy! Chóp mũi Lưu Quân Dao đau xót, nước mắt không có tiền đồ chảy xuống: "Ca......"
Nghe được thanh âm muội, Lạc Thiên miễn cưỡng mở mắt buồn ngủ ra, thấy muội khóc đầm đìa nước mắt, Lạc Thiên thảm đạm cười một tiếng, nhẹ giọng nói nhỏ: "Xuất hiện ảo giác rồi, xem ra cách cái chết không xa!"
Lưu Quân Dao xông tới, nhẹ nhàng nện quả đấm ở trên người Lạc Thiên, căm tức nhìn Lạc Thiên, tức giận: "Không cho nguyền rủa mình! Ca ca phải dài mệnh trăm tuổi!"
"Ừ, có muội ở đây, ta nhất định sẽ cố gắng lên!" Lạc Thiên nắm chặt tay của nàng, mỉm cười bảo đảm!
"Đúng rồi ca, đại phu nói thế nào?" Nàng sửa sang lại tâm tình mình, rất nghiêm túc đối đãi vấn đề này!
Lạc Thiên trái lo phải nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575658/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.