Trong vương phủ đều là cảnh tượng vui sướng. Có thể nói ca múa mừng cảnh thái bình. Trắc phi giành hết.
Hiên Viên Triệt nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng nữ nhân đáng chết kia. Đáng tiếc nha! Chỉ là vô ích. Đợi tân khách ngồi vào chỗ của mình rồi, Hiên Viên Triệt hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Vương phi ở đâu?"
"Hồi vương gia, nô tài không biết. Nếu không, nô tài đến Tĩnh Viên xem một chút?" Người hầu hỏi thăm ý kiến của hắn. Biết vâng lời. Không dám chọc giận uy phong của Vương gia.
"Không cần mặc kệ nàng!" Hắn gầm nhẹ một tiếng, thật sự là mất mặt, hơn nữa tâm tình bị một nữ nhân ảnh hưởng, đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào.
Lúc này, Liễu Nhu ghé mắt, dịu dàng cười hỏi: "Biểu ca, xảy ra chuyện gì?".
Thật không hỗ là mỹ nhân Minh quốc một đời, mắt ngọc mày ngài, lỗ mũi linh lung, đôi môi không tô mà đỏ, trong mắt sáng phản chiếu bóng dáng nam tử mến yêu, mơ hồ, như ẩn như hiện, giống như dòng suối giữa núi sáng sớm, man mát lành lạnh, thấm vào ruột gan.
Không đành lòngđể ái nữ lo lắng, Hiên Viên Triệt thu hồi tức giận. Giữ tay nàng trong lòng bàn tay. Lắc đầu một cái, ôn hòa: "Không có gì, Nhu nhi không cần phiền lòng."
Một đôi bích nhân, tình chàng ý thiếp. Bọn họ mới là chủ vương phủ, lại có người nào quan tâm khí phi trong Tĩnh Viên chết hay sống đây?
Buổi tiệc bắt đầu, giữa người đến người đi, một đứa nha hoàn thần sắc hốt hoảng chạy tới, trong tay nắm thật chặt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.