Dứt khoát lau tia máu ở khóe miệng, Lưu Quân Dao oán hận nói: "Ngươi dám đánh ta?"
"Vì sao không dám? Bổn vương còn phải hưu ngươi!" Hiên Viên Triệt quá hận nàng, cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá, coi như Thái hậu ra mặt can thiệp, hắn cũng không thỏa hiệp, phải hưu nữ nhân cố tình gây sự này.
"Ngươi thật ác tâm như vậy?" Lưu Quân Dao chưa từ bỏ ý định hỏi nữa, trong mắt nàng chứa đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu, chọc người đau lòng!
Nữ nhân này biến sắc mặt quá nhanh đi! Hiên Viên Triệt không thể không nghĩ, hắn rất bội phục nữ nhân dối trá giả bộ đáng thương trước mắt. Hắn chán ghét nhìn nàng một cái, nói: "Cút càng xa càng tốt, chớ cản mắt Bổn vương!"
"Được rồi! Gặp lại, nha.... Không! Cũng không gặp lại!" Một kết cục nàng cầu cũng không được! Lưu Quân Dao phất ống tay áo, tiêu sái xoay người, không chút nào lưu luyến rời đi.
Gió đánh tới, mang đến mùi hoa thơm, giống như tâm tình giờ khắc này của Lưu Quân Dao, vui vẻ! Hưng phấn! Vui vẻ! Rốt cuộc tự do!
Quá bất ngờ, Hiên Viên Triệt bị giết ứng phó không kịp, nữ nhân này đi cũng không quay đầu lại, hắn cảm thấy thật thất bại, khi nào thì hắn bị người ghét bỏ?
Tự ái của nam nhân bị tổn thương, hơn nữa còn thương tích đầy mình! Lưu Quân Dao mới vừa đi tới cửa, cửa đột nhiên bị mở ra, một phụ nhân quần áo hoa lệ dẫn đầu tiến vào. Y phục hoa lệ thêu đầy Phượng Hoàng. Có thể thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575645/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.