Cửa gác chuông mở ra, đi ra là một vị cao nhân Tiên Phong Đạo Cốt (như thần tiên),người tới nhìn Phong Mạc Thần cùng Bạch Ly Nhược đã bất động trên đất, thở dài nói, "Tuệ Thanh, cùng vi sư đánh cuộc, ngươi thua......"
Tuệ Thanh khẽ mỉm cười, khiêm nhường nhìn về phía lão nhân, "Sư phụ, không nghĩ tới nhân gian thật sự có tình cảm sâu đậm như vậy, đồ nhi, nguyện chịu thua."
......
Phong Mạc Thần tỉnh lại, phát hiện mình còn sống, áo đen đã nhuốm máu trên người hắn được đổi đi thành một thân áo trắng như tuyết, phụ trợ mái tóc trắng như tuyết của hắn, giống như tiên nhân, hắn giật giật tứ chi, bình yên vô sự.
Nhưng trước khi hắn hôn mê, nhìn thấy Nhược nhi nhảy xuống từ gác chuông, không để ý đến nội thương, hắn đấu tranh đứng dậy, đang lúc ấy thì, cửa bị đẩy ra "Ken két" một tiếng, Bạch Ly Nhược áo trắng như tuyết đi tới, nàng bưng một chén nước thuốc nóng hổi, nhìn Phong Mạc Thần đứng dậy, khẽ cau mày, "Chàng thế nào lại ngồi dậy? Xương cốt không cảm thấy đau sao?"
Bạch Ly Nhược để xuống thuốc, đi qua đỡ Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần bình tĩnh nhìn nàng, đưa tay xoa cằm của nàng, xác định nàng có phải hay không thật sự còn sống, Bạch Ly Nhược cầm tay của hắn, gật đầu nói, "Chàng yên tâm, ta không sao, Huyền Thiên lão nhân đã đoán chắc ta sẽ nhảy lầu, phía dưới đã thiết kế cơ quan, nơi ta nhảy xuống, rất mềm, nên ta căn bản không có chuyện gì, ngược lại chàng, bị thương đều là thật, Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487916/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.