Bạch Ly Nhược trầm tĩnh như một con thỏ nhỏ vây mình trong thế giới của nó, Minh Nguyệt chậm rãi đến gần nàng, nàng không chút phản ứng, khi bàn tay Minh Nguyệt nắm được cánh tay nàng, kéo nàng ra khỏi góc tường, nàng có chút hoảng sợ đứng tại chỗ, thân thể không ngừng run lẩy bẩy, nước mắt mông lung tuyệt mỹ đảo quanh hốc mắt, nàng không nói gì, chỉ run rẩy đứng ở nơi đó.
Minh Nguyệt thở dài, "Ngươi không cần sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi nữa, chúng ta đã mất rất nhiều công sức, mới tìm được những thứ này, ngươi không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ?"
Bạch Ly Nhược không nói chuyện, chỉ càng co rúm lại, nước mắt theo hai má chảy xuống dưới, thế giới của nàng đã hoàn toàn tan vỡ, trước đây, tìm kiếm Phong Mạc Thần là động lực lớn nhất để nàng sinh tồn, nhưng giờ đây, nàng không tìm được mục tiêu để nàng sống tiếp nữa.
Minh Nguyệt lôi kéo nàng tới bên bàn, đầu ngón tay vuốt ve gò má nàng thấm ướt một mảnh lạnh lẽo của nàng, chân mày khẩn trương, thản nhiên nói, "Ngươi nhue vậy, khiến ta có cảm giác mình là một người xấu, đừng khóc nữa, chờ mắt ngươi tốt lên, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư huynh, nếu ngươi muốn cùng hắn sát cánh bên nhau, ta tuyệt không ngăn trở, được không?"
Bạch Ly Nhược trầm mặc như cũ, Minh Nguyệt đưa tay gắp gặp thức ăn trên bàn có chút run rẩy, ảo não tự trách mình nói, "Ngươi không ăn không uống đã ba ngày rồi, tiếp tục như vậy, còn chưa gặp sư huynh, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487898/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.