"Thời đại các ngươi, mỗi người đều có một cây súng như vậy sao?" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, suy nghĩ đến súng lục, nhướng mày nhìn Nhan Tiểu Ngọc đang trợn mắt há mồm.
Nhan Tiểu Ngọc lắc đầu, miệng quay về như cũ, bình tĩnh nhìn Phong Mạc Thần
Phong Mạc Thần đưa súng lại cho Nhan Tiểu Ngọc, hắn thản nhiên nói "Làm sao vậy?"
"Ngươi, vì sao biết đây là súng lục, lại biết sử dụng nó?" Rốt cuộc Nhan Tiểu Ngọc tỉnh lại, đem cất kỷ súng lục.
"Không biết, có thể, ta nằm mơ thấy." Phong Mạc Thần suy nghĩ dường như đến một nơi xa, tay của hắn, nâng lên vết sẹo trên ngực, nơi này, có hai vết thương mà hắn cũng không nhớ rõ, bất quả cả đời này, hắn bị thương quá nhiều, nhớ không rõ một hai vết sẹo cũng là chuyện bình thường.
"Ở thời đại chúng ta, súng lục không cho phép tùy tiện mang theo, cái súng lục này là ta đi chợ đêm ZNV mua giùm ca ca ta, đáng tiếc còn chưa giao cho hắn, thì bị lật xe đến đây, xui xẻo chết được." Nhan Tiểu Ngọc dọn dẹp túi xong, bên trong vô số bảo bối, có cái gương nhỏ, còn có mặt nạ và băng vệ sinh.
Nàng cầm lấy băng vệ sinh đưa trước mặt Phong Mạc Thần "Cái này khẳng định ngươi không biết."
Phong Mạc Thần mỉm cười "Khi đến quỳ thủy*, nữ nhân dùng cái đó đúng không?" (*Quỳ thủy: kinh nguyệt)
Sắc mặt Nhan Tiểu Ngọc đỏ bừng, tại sao cái gì hắn cũng biết? Khẩn trương xấu hổ giấu băng vệ sinh đi, cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Khóe môi Phong Mạc Thần cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487890/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.