"Không, chỉ là dạy dỗ hắn một chút, hắn chỉ bị mù trong một tháng thôi!" Minh Nguyệt nắm tay Bạch Ly Nhược, quay đầu lại, nhàn nhạt cười.
"Về sau, chúng ta tận lực khiêm tốn, lớn tiếng như vậy, sẽ làm nhiều người hơn chú ý hơn, Tử Y muốn tìm chúng ta, sợ rằng càng thêm đơn giản!" Bạch Ly Nhược nhỏ giọng, cúi đầu, khẽ nói.
"Sai rồi, chúng ta phải lớn tiếng một chút, càng lớn tiếng càng tốt, như thế Tử Y muốn tìm chúng ta, quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng chúng ta thu hút mọi người, nàng muốn giết chùng ta dưới con mắt của mọi người, liền có chút khó khăn!" Minh Nguyệt mỉm cười, lôi kéo Bạch Ly Nhược đi về phía trước.
"Trời đã tối rồi, chúng ta tìm một chỗ ở, ngày mai sẽ lên đường!" Minh Nguyệt nhàn nhạt, kéo tay Bạch Ly Nhược cùng nhau đi, hắn đứng lẳng lặng ở ven đường, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì, bước chân vội vàng của một người đi tới bên cạnh hai người, Minh Nguyệt lôi kéo Bạch Ly Nhược, liền đi theo người này.
Chốc lát, hai người tìm đến một nhà trọ, tìm nơi để ngủ trọ, Bạch Ly Nhược cũng ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là làm sao biết nơi này là nhà trọ? Đừng nói là, lại chỉ bằng dùng khứu giác cùng thính giác?"
"Là do người vừa rồi dẫn chúng ta tới đây!" Minh Nguyệt nhàn nhạt, đưa Bạch Ly Nhược vào một gian phòng hảo hạng, hắn kiểm tra cửa sổ hậu xong, nhẹ giọng nói, "Người phong trần mệt mỏi, bước chân vội vàng, từ lúc đi bên cạnh ta, ta biết ngay ngươi lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487886/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.