"Đừng nói bậy, trước kia ta chỉ nhận nhầm ngươi, mới có đoạn quá khứ hoang đường kia." Phong Mạc Thần nhàn nhạt vuốt ve khóe môi của nàng bị Tử YTử Y đánh rách, đáy mắt phiếm một tia lạnh lẽo, khi nhìn thấy nàng phải cẩn thận hít thở, ánh mắt căng thẳng, con ngươi co rút nói "Tử YTử Y đáng chết, hắn hạ thủ nặng tay với ngươi như vậy."
Bạch Ly Nhược vuốt ve tay hắn mỉm cười, gương mặt trái xoan hiện lên đỏ ửng, hơi nũng nịu nói "Ngươi cho rằng, tất cả mọi người đều như ngươi, nâng niu ta trong lòng bàn tay sao?"
"Ngươi ngốc quá." Phong Mạc Thần cau mày, điểm nhẹ mũi nàng nói "Ta là trượng phu của ngươi, đương nhiên phải nâng niu ngươi trong lòng bàn tay mình rồi."
"Vậy ngươi có hối hận không, gặp loại thê tử hại nước hại dân như ta?" Bạch Ly Nhược cười, cả người đều dựa vào trên đùi hắn, ngước đầu, hai mắt trong veo mắt lấp lánh tinh quang.
"Không cho nói mình như vậy!" Phong Mạc Thần cau mày, ngón tay thon dài chậm rãi xen qua tóc mây, để ba búi tóc đen hoa lệ của nàng trải dài trên đùi hắn.
"Người khác đều nói như vậy, thậm chí ngay cả Chu Thanh cũng nghĩ như vậy, ta là yêu nữ hại nước hại dân, nếu như không phải là ta, ngươi sẽ không phải vứt bỏ giang sơn, dân chúng cũng sẽ không khổ như vậy!” Bạch Ly Nhược nói tới những oán oán sâu kín, nhíu chặt chân mày, xinh đẹp tuyệt trần.
"Không có, không phải do ngươi!" Phong Mạc Thần quả quyết, thở dài, đỡ thân thể nàng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487849/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.