Chương trước
Chương sau
"Thần, thời điểm ngươi cố ý đến gần Ly Nhược, đã điều tra qua ta, khi đó ngươi nên biết, Ly Nhược là thê tử sắp cưới của ta." Vân Thiên Mạch lạnh lùng nói, trên mặt u ám mang theo chút rét lạnh.
Phong Mạc Thần quay đầu đi chỗ khác, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng chiếu rõ gương mặt tuấn tú của hắn, đôi môi mỏng, nhếch lên thành hình cung.
"Vân Thiên Mạch, ngươi không cần quá đáng như vậy!" Bạch Ly Nhược ngoài mạnh trong yếu, bực tức đi tới bên cạnh Phong Mạc Thần.
Vân Thiên Mạch bắt lấy ống tay áo của nàng, mắt phượng híp lại "Nàng thật không muốn sống nữa sao?"
Đôi mắt trong veo của Bạch Ly Nhược lưu chuyển lạnh lùng, gằn từng chữ một, "Thả tay!"
Vân Thiên Mạch không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt sắc bén của Phong Mạc Thần nếu là đao kiếm thật ắt hẳn đã chém chết Vân Thiên Mạch, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói "Nàng nói, thả nàng, ngươi không nghe thấy sao?"
Vân Thiên Mạch chậm rãi buông tay, dưới ánh trăng thở dài một hơi, nhìn Bạch Ly Nhược từng bước từng bước đi về phía Phong Mạc Thần, ý tứ thâm trầm nói " Ly Nhược, lúc trước nàng ở Thần vương phủ thông minh tài trí? Có lẽ, chính nàng không muốn biết rõ tất cả?"
Bạch Ly Nhược cau mày lại một chút, ngẩng đầu lên, không nói một lời đến gần Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần cầm chặt tay Bạch Ly Nhược, nhìn cũng không nhìn Vân Thiên Mạch, thản nhiên nói "Chúng ta đi thôi, nơi này gió lớn."
Hai người nắm tay nhau về, sắc mặt của Bạch Ly Nhược tái nhợt ngồi trên ghế, cây nến lần nữa được đốt lên, ngọn lửa toát ra, chiếu rọi sắc mặt tái nhợt của nàng lúc sáng lúc tối.
"Chàng, không có ý định giải thích gì với ta sao?" Bạch Ly Nhược tận lực nói nhẹ nhàng, ngồi trên ghế không nhúc nhích, bởi vì nàng sợ động một cái sẽ tiết lộ sự yếu ớt trong lòng.
Vân Thiên Mạch nhắc nhở nàng, nàng không phải là không biết, nàng chỉ sợ cái suy nghĩ đó, nếu như Phong Mạc Thần thật sớm đã biết nàng là thê tử chưa cưới của Vân Thiên Mạch, như vậy, thân phận của Hàn Thiên Mạch khẳng định sẽ không giấu diếm nổi.
Nếu sự thật là vậy, tại sao hắn vẫn mắt lạnh nhìn nàng tính kế hắn? Nhìn Liễu Y Y chết ở trên tay của nàng, nhìn Huyền Tần rơi vào bẫy của nàng, nhìn Hoa Hinh vì hắn mà chết?
Đến tột cùng, tâm tư của hắn có bao nhiêu sâu? Bao nhiêu máu lạnh? Có lẽ, tất cả, cũng chỉ là thuật che mắt mà thôi, dù sao thiên hạ vẫn như cũ bị Phong Mạc Thần nắm trong tay, mỏ bạc nổ, chiến mã bị thiến, giá gạo tăng vọt, còn có năm vạn tinh binh bất động ở Mạc Bắc.
Nàng không tin, tất cả đều không liên quan đến hắn, nhìn khắp thiên hạ, rung chuyển triều đình, sợ hãi chính là Vân gia cùng Thượng Quan gia, dân chúng phỉ báng cũng là Vân gia cùng Thượng Quan gia, giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó, sẽ vùng lên ầm ĩ.
"Nhược nhi, lúc mới bắt đầu, quả thật có điều tra qua quan hệ giữa nàng cùng Hàn Thiên Mạch, ta chỉ biết hắn có một thê tử chưa cưới bị mất tích, nhưng lúc đó ta lại không biết đó chính là nàng!" Phong Mạc Thần cau mày, vội vàng nhìn Bạch Ly Nhược, hắn không biết, nàng rốt cuộc hiểu lầm đến đâu.
Bạch Ly Nhược đứng lên, quay đầu nghiêm nghị nhìn hắn "Như vậy Hoa Hinh? Hoa hinh không thể nào không đi điều tra bối cảnh của ta."
Sắc mặt của Phong Mạc Thần trong nháy mắt trở nên khó coi, có chút tức giận nhìn Bạch Ly Nhược, phất tay áo nói "Lúc ấy mẫu phi không quan tâm đến chuyện của ta, huống chi, Vân Cảnh Mạch lợi dụng quan hệ với La Sát Môn, giấu thân phận của nàng đến gió thổi cũng không lọt, thậm chí thu mua Bạch gia vì nàng che giấu thân phận, nàng có đạo lý gì đi hoài nghi mẫu phi?"
Bạch Ly Nhược nhìn hắn đang bực tức, nhất thời nghẹn lời, sắc mặt hơi dãn ra, ngồi xuống, không phục cãi lại "Ít nhất, vào buổi tối hôm trước, khi chàng biết thân phận của ta, lại chưa từng giải thích qua cùng ta."
Phong Mạc Thần xoay người, giữa lông mày nhíu chặt, hắn thở dài "Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi xem Đại nhi một chút!"
Hắn xoay người đi ra ngoài, Bạch Ly Nhược tức giận cắn môi, nàng đã là người sắp chết rồi, thế mà hắn lại đối xử với nàng như vậy?
Suốt đêm, Phong Mạc Thần không có về phòng, Bạch Ly Nhược lẳng lặng chờ hắn, cho đến khi nến đã cháy hết, trời cũng dần sáng, hắn một thân gian nan trở lại, đôi mắt lờ mờ dưới lông mi đậm thon dài của Bạch Ly Nhược, gương mặt tuyệt mỹ hơi lộ ra vẻ mệt mỏi.
Phong Mạc Thần cởi áo ngoài, dập tắt cây nến trên bàn, thản nhiên nói "Ngủ một lát, trời đã nhanh sáng."
Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới dường như chảy máu, đột nhiên nước mắt rơi xuống, nàng lạnh lùng đứng dậy xoải bước đi tới trước mặt hắn, nhón chân lên níu lấy cổ áo của hắn "Phong Mạc Thần, chàng đừng nói với ta tối hôm cả một buổi tối chàng đi nhìn Đại nhi!"
Phong Mạc Thần chậm rãi lấy tay của nàng ra, mệt mỏi nhắm mắt, giọng điệu thê lương nói "Nàng rốt cuộc muốn nói gì? Hay muốn ta thừa nhận điều gì?"
Bạch Ly Nhược ở trong bóng tối nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, tim chợt đau, bọn họ làm sao vậy? Hắn không phải yêu nàng sao? Yêu đến giang sơn có thể không cần, sinh mạng có thể vứt bỏ, bây giờ thì thế nào?
Nàng không phải cũng yêu hắn sao? Yêu đến chỉ còn nửa năm sinh mạng, cũng không oán không hối đi theo hắn, yêu đến tình nguyện một mình lặng lẽ chết đi, cũng không muốn hắn có bất kỳ gánh nặng.
Bọn họ, làm sao vậy?
Nàng khóc lui về sau, từng chữ tang thương nói "Mỗi một khách điếm, chàng đều lưu lại ký hiệu, tại sao chàng lại làm vậy? Không cần nói cho ta, là vì để cho Chu Thanh tìm đến chàng."
Phong Mạc Thần quay đầu lại, trong mắt thê lương cô đơn giống như miếng băng mỏng giữa mùa đông, hắn không có giải thích, chỉ trầm mặc.
Nàng khóc tiếp tục lui về sau "Trên tóc chàng có lá thông rơi, vào lúc này thực vật chỉ có ở trên vách đá, chàng nói với ta chàng đi nhìn Huyền Đại."
"Phong Mạc Thần, chàng đến tột cùng là người như thế nào? Chàng có thể mặt lạnh nhìn từng người chung quanh lần lượt chết ở trước mắt, chàng cũng có thể mặt lạnh nhìn kẻ địch giống như một thằng hề tính kế, Phong Mạc Thần, tại sao ta cảm thấy ta chưa từng hiểu rõ chàng?"
Giọng nói của Bạch Ly Nhược réo rắt thảm thiết, lệ rơi đầy trên gò má trắng nõn, giọng nói run rẩy, như một kích đánh vào trong tim hắn, Phong Mạc Thần với sắc mặt trắng bệch, khẽ ngước mắt, ánh mắt nhất thời trở nên nham hiểm, hắn dường như đau thương nói "Hắn khích bác, quả nhiên nổi lên tác dụng, nàng nếu không tin ta, có thể một lần nữa mở phát súng thứ ba với ta, Bạch Ly Nhược, thành tâm của ta quá rẻ mạt rồi sao? Lần lượt bị nàng chà đạp!"
Bạch Ly Nhược ngưng khóc, bình tĩnh nhìn hắn, nàng lay động bả vai, lệ tràn đầy hốc mắt, kềm chế nghẹn ngào, từng chữ một nói "Nếu chàng thật không phải như những gì Vân Thiên Mạch nói, trước mặt ta, tiêu hủy Hổ Phù năm vạn tinh binh của chàng đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.