Ban đêm, Bạch Ly Nhược bưng bát thuốc đen đặc lên, nhíu chặt lông mày, nhìn Phong Mạc Thần kế bên, hạ quyết tâm uống hết thuốc, vừa để chén thuốc đến gần môi, mùi thuốc liền khiến nàng nôn ọe.
"Thế nào? Có phải muốn ta điểm huyệt đạo giúp ngươi rót hết thuốc không?" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhíu mày nhìn nàng.
Gương mặt Bạch Ly Nhược đau khổ, thuốc trị nội thương khó uống như vậy? Đặt chén thuốc ở một bên, thở dài nói "Quá nóng, để uống sau."
Phong Mạc Thần lạnh nhạt tiến lên, bưng chén thuốc cầm thìa không ngừng thổi, khí nóng phát tán nhanh hơn, hắn cúi đầu uống thử một ít rồi đưa cho nàng "Không còn nóng nữa, bây giờ có thể uống rồi."
Bạch Ly Nhược nhìn chén kia thuốc, như thấy là ngày tận thế, nàng hết sức hoài niệm viên thuốc bọc đường hiện đại, hòa vào trong nước, ngọt ngào uống, thật tốt.
Có chút kinh hãi nhận lấy chén thuốc, khóe miệng co quắp "Ngươi có thể xoay qua chỗ khác hay không, bộ dạng ta uống thuốc rất khó coi."
"Không thể." Phong Mạc Thần không chút nghĩ ngợi, lên tiếng cự tuyệt.
Bạch Ly Nhược đặt môi lên viền bát, giương mắt mỉm cười yếu đuối, so với khóc còn khó coi hơn rất nhiều, thật sự không uống được, nặng nề đặt chén thuốc lên bàn "Ta không uống được, không uống, nội thương rồi sẽ khỏi hẳn, không cần uống thuốc."
Phong Mạc Thần nhìn nàng nói rất nghiêm túc, biết nàng ngang bướng, mười bò cũng không kéo được, tiến lên vài bước bưng bát thuốc, Bạch Ly Nhược sợ quá lùi lại phía sau "Ngươi dám điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487830/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.