Trong trí nhớ của nàng, nàng xuyên không đến đây, vai trái bị thương, sau đó gặp một nam tử kêu là Phong Mạc Thần, hắn nói với nàng, lòng mới gặp mà tình đã thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành.
Nếu như chỉ gặp một lần, tại sao lại nhớ rõ ràng như vậy. Mà lúc nhớ đến tên của hắn, ngực đau giống như bị kim đâm. Bạch Ly Nhược lấy tay che ngực, chậm rãi nhắm mắt.
Phát hiện màn bị người khác vén lên, nàng nghĩ rằng nha hoàn Nguyệt Tâm nên không mở mắt, thản nhiên nói "Nguyệt Tâm, ta không muốn ăn cơm, ngươi nói với Thiên Mạch không cần chờ ta."
"Tại sao không ăn cơm? Có phải có chổ nào không thoải mái hay không?" Vân Thiên Mạch ngồi ở bên giường, tay nắm lấy cổ tay Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược mở to mắt, cười yếu ớt "Thiên Mạch, ta không sao, ngươi đi dùng bữa đi, không cần phải xem ta."
"Như vậy sao được, nàng vẫn không ăn cơm, cứ như vậy thân thể làm sao chịu được?" Vân Thiên Mạch bắt mạch, nhìn nàng nhíu chặt mi, thản nhiên nói "Tiểu Thất làm sao vậy? Có tâm sự hả?"
Bạch Ly Nhược gật đầu, thu cổ tay lại nói "Ta không muốn ở trong Vân Phủ, ta muốn đi ra ngoài."
"Nàng muốn đi đâu? Ta đi với nàng." Vân Thiên Mạch đứng lên, cười dịu dàng.
"Không, Thiên Mạch, ngươi không hiểu ý ta." Bạch Ly Nhược đứng dậy mang giày "Ta muốn mình đi khỏi Lăng Châu, ở bên ngoài một thời gian."
Vân Thiên Mạch sửng sốt, ngớ người hồi lâu, mới mở miệng hỏi "Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487820/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.