"Ca, đối với Phong Mạc Thần như vậy, là không công bằng, ca hãy đáp ứng với ta, không làm tổn thương tính mạng của hắn cùng Huyền Đại." Hàn Thiên Mạch cầm tay của nam tử, ánh mắt buồn bã cùng sợ hãi.
"Yên tâm đi, Phong Mạc Nhiên chết, đã trả hết nợ cho Phong gia, thứ ta muốn là thiên hạ trong tay hắn, sau khi chuyện thành công, ta sẽ không làm khó hắn." nam tử khẽ nghiêng một bên mặt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như nhuộm lên một lớp tuyết mỏng trên mặt hắn, hắn thở dài một lần "Nợ của Phong gia với Vân gia nên kết thúc tất cả rồi."
"Nhưng tiểu Thất vô tội." Hàn Thiên Mạch nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, tuấn dung che lên một tầng sương mù, không thấy rõ biểu tình.
"Năm đó ta và ngươi không vô tội sao? Ta bị Phong gia giam lỏng trong hoàng cung hơn hai mươi năm, cảm giác sống dưới mái hiên nhà người khác, đời này ta không thể quên được, Thiên Mạch ngươi rõ ràng là nhị công tử của Vân gia, thân thế hiển hách, có nhà lại không thể về, trở thành một lang trung giang hồ, còn có thù của phụ mẫu, Thiên Mạch, những thứ này ngươi không quan tâm sao?" Vân Cảnh Mạch mím chặt môi mỏng, ánh mắt thâm, ngưng ra một loại u hận, u hận không sâu, nhưng rất lạnh, giống như đao phát ra tia sáng.
Trong ngự thư phòng, Phong Mạc Thần xoa ấn đường, không biết vì sao, hắn luôn có dự cảm chẳng lành chất đống như núi làm lòng hắn nóng như lửa đốt, không thể tập trung vào phê duyệt tấu chương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487814/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.