Bạch Ly Nhược không nói gì, môi khô khốc giật giật, cuối cùng không phát ra bất kỳ thanh âm nào, nàng giặt sạch y phục thì đã là giữa trưa, phơi nắng lâu làm nàng mắt hoa đầu váng.
Phong Mạc Thần cầm y phục phơi từng cái lên, hắn làm rất cẩn thận tỉ mỉ, giống như mài dũa một tác phẩm nghệ thuật, hắn chính là như vậy, thập toàn thập mỹ.
Chờ đến khi hắn phơi hết y phục, thời điểm quay đầu lại, Bạch Ly Nhược đã không còn ở sau lưng, Thượng Quan Viện thờ ơ nhìn hắn một cái, liền giao Huyền Đại cho Huyền Diệp, nói một câu rồi xoay người đi vào tẩm cung của mình.
Tiểu Huyền Diệp ẵm Huyền Đại, nháy mắt với Phong Mạc Thần, thò đầu vào bên trong phòng, nhỏ giọng nói một câu "Mỹ nhân thẩm thẩm đã vào trong rồi."
Phong Mạc Thần vuốt đầu Huyền Diệp, mỉm cười nói "Huyền Diệp được mấy tuổi?"
"Hoàng thúc, cháu cũng được sáu tuổi rồi." Huyền Diệp cố hết sức bế Huyền Đại, ngồi lên trên ghế, để Huyền Đại ngồi trên đùi của mình.
"Ngày mai, cháu hãy đến thư phòng, không thể bỏ bê bài tập!" Phong Mạc Thần siết chặt má Huyền Diệp, Hài tử này giống với phụ thân của nó, có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
Huyền Diệp ngoan ngoãn gật đầu, thật ra hắn không muốn đến thư phòng, vì những hài tử vương công đại thần kia, đều ghé bỏ nó, nói hắn là đồ mất nước, không cha không mẫu thân, hắn có mẫu thân, mẫu thân của hắn chính là mỹ nhân thẩm thẩm.
Phong Mạc Thần xoay người đi vào trong phòng, Bạch Ly Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487793/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.