Bạch Ly Nhược an trí Huyền Đại xong, một mình rời cung, nàng choàng áo đen, cưỡi một tuấn mã, vó ngựa bốn chân bay lên không, hướng bên ngoài kinh thành đóng quân chạy tới.
Cửa thành đã sớm phong tỏa, tường thành rất cao, một con ruồi cũng không bay qua được, nàng dắt ngựa, ở ngoài thành suy tư hồi lâu, nghĩ rất nhiều phương pháp, nhưng đều vô dụng.
Phương Nham suy tính thật chu đáo, phái người đưa lệnh bài của hắn tới đây, Ngự Lâm quân không ai không biết đến đại danh Phương tướng quân? Bọn họ đều là thủ hạ của Phương Nham, thấy lệnh bài đành phải thả người.
Lúc Bạch Ly Nhược chạy đến nơi đóng quân ngoài kinh thành, sắc trời đã tối, trên bầu trời điểm xuyết vai ánh sao trong trẻo lạnh lùng, sáng chói như kim cương.
Nàng thúc ngựa phi nhanh, áo choàng màu đen ở trong gió đêm ào ào vang dội, xa xa là doanh trại của Phong Mạc Thần, lều cao thấp chằng chịt, giống như ma quỷ mở miệng hút máu, nàng vô nghĩa phản cố hướng doanh địa chạy như bay.
Phong Mạc Thần đang chủ soái trong trướng cùng thuộc hạ thương lượng chuyện công thành, có lính canh gác báo lại, bên ngoài có một nữ nhân áo đen cầu kiến, nói là cố nhân của hắn.
Phong Mạc Thần suy nghĩ trong chốt lát, phía dưới đã có người cáo lui, hắn ngăn cản "Phương pháp cụ thể còn chưa thảo luận ra, các ngươi không cần tránh, cùng nhau gặp mặt xem là ai thôi."
Người phía dưới ngượng ngùng ngồi tại chỗ, Phong Mạc Thần ngoắc tay "Dẫn tới."
Bạch Ly Nhược bước vào doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487787/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.